Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Lục Nguyệt theo bản năng định đẩy ra, nhưng Tông Minh Hạo nhanh hơn, nói nhỏ vào tai cô: “Ở đây là ngoại thành, không thể gọi xe được, cô chắc chắn muốn tự đi về?”
Tần Lục Nguyệt lập tức đứng yên lại.
Qủa thật, chỗ này rất hẻo lánh.
Gần đây căn bản không có xe, cho dù có trả thêm tiền, cũng không có ai đồng ý tới chỗ này, bởi vì nơi này không phải chỗ mà người bình thường có thể đến được.
Người ở đây, người như bọn họ đắc tội không nổi.
Cho nên, trừ khi Tần Lục Nguyệt tự đi về, nếu không…
Không thấy Tần Lục Nguyệt phản kháng nữa, lúc này gió bão trong mắt Tông Minh Hạo mới dần tan đi.
Tông Minh Hạo quay đầu nhìn Nghiêm Sâm, nói: “Nghiêm nhị thiếu gia, lâu rồi không gặp.”
“Tông thiếu.” Nghiêm Sâm cũng gật đầu đáp lại: “Vừa rồi Tiểu Nặc gây chuyện, xin Tông thiếu bỏ qua cho, tôi đã giải thích thay Tiểu Nặc rồi.”
Đôi mắt chim ưng của Tông Minh Hạo nhìn qua phía Nghiêm Nặc nói: “Làm sao có thể chứ! Vừa nãy Nghiêm tiểu thư đã giúp vợ tôi, cũng là bênh vực kẻ yếu, tôi cảm ơn còn không kịp.”
Nói xong câu đó, Tông Minh Hạo lại quay đầu nói với Mễ Khả Nhi: “Xin lỗi, thân thể Lục Nguyệt không khỏe, tôi đưa cô ấy về nhà trước. Ý tốt của mọi người, Minh Hạo đã nhận. Cáo từ!”
Nói xong liền mang Tần Lục Nguyệt rời đi.
Không ai dám ngăn lại.
Nghiêm Nặc nhìn Tông Minh Hạo đưa Tần Lục Nguyệt rời đi, lập tức đặt cái ly trên tay xuống: “Cô ấy đi rồi, tôi cũng không cần phải ở lại đây với mấy người nữa. Một đám tục vật!”
Nghiêm Nặc nói, làm cho mọi người ở đây đều phải xấu hổ, nhưng không ai dám oán giận cô nửa câu.
Ai bảo cô là Nghiêm Nặc chứ?
Nghiêm Nặc đi về phía Nghiêm Sâm nói: “Anh hai, chúng ta đi!”
Nghiêm Sâm rất bất đắc dĩ, quay đầu nói với Mễ Khả Nhi: “Khả Nhi, bọn tôi đi về trước.”
“Còn nói với cô ta cái gì nữa?” Nghiêm Nặc tức giận kéo tay Nghiêm Sâm: “Anh thích cô ta nhiều năm như vậy, cô ta trừ việc không để anh vào trong mắt thì cũng không tỏ vẻ gì. Nghiêm gia chúng ta không phải hạ thấp mình đi theo đuổi một đứa trà xanh”
(Trà xanh: là chỉ những người con gái bên ngoài thì tỏ vẻ ngây thơ, lương thiện, nhưng bên trong tâm địa ác độc.)
Sắc mặt của Mễ Khả Nhi tái đi.
Nhưng mà cô ta lại không thể nói được câu gì? Ai bảo cô ta là Mễ Khả Nhi chứ? Ai bảo cô ta là danh môn khuê tú, con nhà quyền quý chứ?
Nghiêm Sâm không biết làm sao, chỉ có thể không ngừng giải thích: “Xin lỗi, Tiểu Nặc, anh không có ý đó…”
Nghiêm Nặc trời sinh là chuyên gia phá đám, lập tức chặn họng Nghiêm Sâm lại: “Em chính là có ý này! Anh hai, cho dù mắt anh có mù đi chăng nữa cũng nên nhìn lại đi, người Mễ Khả Nhi thích từ trước đến giờ là Tông Minh Hạo! Cho dù Tông Minh Hạo kết hôn rồi, cô ta cũng không từ bỏ. Lại nói, Tần Giai Nhân làm thế nào có thể vào đây được? Không phải do cô ta mời vào để làm Tần Lục Nguyệt xấu mặt sao? Buộc Tần Lục Nguyệt phải ly hôn với Tông Minh Hạo, rời khỏi Tông gia? Một đứa con gái như vậy, anh lại có thể thích cô ta nhiều năm như thế, những gì ba mẹ dạy anh trước đây anh đều vứt vào thùng rác hết rồi sao?”
Đáng tiếc là Tần Lục Nguyệt đi rồi nên không nghe được những lời này.
Nhưng mà, Tần Lục Nguyệt thì đi rồi nhưng Tần Giai Nhân vẫn còn ở đây.
Đúng vậy, Tần Giai Nhân vẫn chưa đi.
Mễ Khả Nhi để cô ta ở lại đây, vốn là định làm Tần Lục Nguyệt xấu mặt thêm lần nữa.
Nhưng mà Tần Lục Nguyệt vừa xuống liền nói chuyện với Nghiêm Sâm, Tần Giai Nhân cũng không dám đi gây chuyện với vị Nhị thiếu gia này.