Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thật vất vả bắt được người, làm sao có thể để cho cô chạy thoát?
Tần Lục Nguyệt, đời này, cô đừng mơ tưởng có thể trốn khỏi tôi!
Sắc mặt Tần Lục Nguyệt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn qua, vừa liếc qua liền đụng phải đôi mắt sâu xa như đại dương của Tông Minh Hạo.
Anh ta quả thực rất đẹp trai, thế nhưng rõ ràng Tần Lục Nguyệt cảm nhận được sự cực kỳ phẫn nộ cùng sát khí dày đặc từ người đối phương.
Tôi van anh! Người bị đoạt đi nụ hôn đầu chính là tôi, anh tức giận cái gì? Không phải mình mới là người nên tức giận hay sao?
Có lẽ là do khí thế trên người Tông Minh Hạo quá mức đáng sợ nên làm cho Tần Quốc Dân đứng không vững, ông ta vội vàng giao Tần Lục Nguyệt cho Tông Minh Hạo rồi nhếch nhác rời khỏi.
Tần Lục Nguyệt thấy Tần Quốc Dân đi, vừa muốn hỏi ông ta xem lúc nào thả bác ra, không chờ cô mở miệng, đã vang lên giọng nói của Tông Minh Hạo ở trên đỉnh đầu: “Thế nào? Gả cho tôi ủy khuất như vậy sao?”
Tần Lục Nguyệt lập tức lắc đầu: “Không, không có.”
Khóe miệng Tông Minh Hạo hiện lên một nụ cười nhạt không rõ, thấp giọng nói: “Nghe nói, chẳng qua cô chỉ là người bị Tần gia bán cho Tông gia, đừng tưởng rằng cô có thể làm đại thiếu phu nhân, có thể muốn làm gì thì làm! Hãy làm tốt bổn phận của cô!”
Gương mặt Tần Lục Nguyệt cứng đờ, lập tức cúi xuống trả lời: “Anh yên tâm, ngay từ đầu tôi đã không hy vọng gì ở Tông gia. Cho nên lý do tôi gả qua đây, không phải là muốn tài sản của Tông gia các người, mà là vì bác của tôi. Qua ngày hôm nay, có thể ly hôn bất cứ lúc nào.”
Tông Minh Hạo cười không ra tiếng đứng lên.
Muốn ly hôn?
Đừng có mơ tưởng!
Thù mười tám năm trước, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được!
Tần Lục Nguyệt, cô cứ chờ sự trả thù tàn khốc của tôi đi!
Trong toàn bộ quá trình hôn lễ, Tần Lục Nguyệt cùng Tông Minh Hạo cũng không nhìn nhau một cái nào.
Hai người rõ ràng ai cũng chướng mắt đối phương, thế mà vẫn muốn ở trước mặt quan khách giả vờ ân ái.
Đến lúc trao nhẫn, một giây khi Tông Minh Hạo cầm lấy ngón tay của Tần Lục Nguyệt, không hiểu tại sao trong lòng của Tần Lục Nguyệt lại hơi luống cuống, theo bản năng rụt tay về.
Trong tiềm thức của cô, không muốn để cho một người đàn ông mình không yêu đeo nhẫn cho mình.
Tông Minh Hạo nhận thấy được sự lùi bước của Tần Lục Nguyệt, dùng sức giữ lấy ngón tay của Tần Lục Nguyệt, vững vàng đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của Tần Lục Nguyệt.
Ở trong khoảnh khắc ấy, trong lòng của Tông Minh Hạo không hiểu tại sao lại co rút lại, ngay sau đó rất nhanh lại nảy lên.
Sau đó liền cảm thấy như trút được gánh nặng.
Tông Minh Hạo khẽ cau mày.
Anh không thích loại cảm giác này, cho nên rất nhanh đã buông ngón tay của Tần Lục Nguyệt ra.
Ngón tay của Tần Lục Nguyệt được tự do, liền rút nhanh về.
Nhìn thấy cô trốn tránh như vậy, đáy mắt Tông Minh Hạo hiện lên một tia khó chịu.
Đến lượt Tần Lục Nguyệt đeo nhẫn cho Tông Minh Hạo, Tần Lục Nguyệt cầm chiếc nhẫn, không biết nên nói cái gì.
Dưới sự chờ mong của mọi người, Tông Minh Hạo chậm rãi giơ tay lên trước mặt của Tần Lục Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên Tần Lục Nguyệt nghiêm túc quan sát tay của Tông Minh Hạo.
Tay của Tông Minh Hạo vô cùng đẹp, không phải là loại trắng bệch, mà là một loại vô cùng có tính xâm lược.
Điểm bắt bắt nhất chính là, trên mu bàn tay của anh co một cái bớt hình kỳ lân màu tím.
Màu tím tượng trưng cho địa vị cao quý.
Kỳ lân đại biểu cho điềm lành.
Cho nên, từ khi sinh ra Tông Minh Hạo, anh đã được chọn là người thừa kế đời thứ ba của Tông gia.
Tần Lục Nguyệt nhìn chằm chằm bàn tay của Tông Minh Hạo nửa ngày, phải đến lúc người chủ trì nhắc nhở, Tần Lục Nguyệt mới hồi phục lại tinh thần, cố gắng tách da thịt của Tông Minh Hạo ra, nhẹ nhàng đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay.
Trong một giây mà chiếc nhẫn được đẩy mạnh vào tay anh, đôi mắt chim ưng của Tông Minh Hạo trong nháy mắt ngừng lại.
Chết tiệt, cái loại cảm giác không thể không chế được tim đập, lại lần thứ hai đập nhanh hơn.
Không đợi người chủ trì lên tiếng, bỗng nhiên Tông Minh Hạo nắm lấy cổ tay của Tần Lục Nguyệt, dùng sức kéo người phụ nữ của mình tới trước ngực, bàn tay to nắm lấy hông của Tần Lục Nguyệt, cúi đầu xuống hôn.
Đôi mắt của Tần Lục Nguyệt trong nháy mắt trợn to!
Cái tên khốn khiếp này!
Không nói lời nào đã hôn!
Tần Lục Nguyệt vừa muốn phản kháng, lực đạo trên lưng bỗng nhiên tăng lên, tất cả âm thanh của Tần Lục Nguyệt đều bị đối phương nuốt xuống.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay như nước thủy triều, xung quanh xinh đẹp giống như ở thiên đường.
Tần Lục Nguyệt ngơ ngác nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, trong nháy mắt trở nên mơ mơ màng màng.
Mình cùng anh ta...
Đột nhiên, Tần Lục Nguyệt nhìn thấy trong mắt của Tông Minh Hạo chỉ có trêu đùa cùng trào phúng, Tần Lục Nguyệt mới phản ứng được, suýt nữa mình bị khuôn mặt của anh ta mê hoặc!
Tần Lục Nguyệt giơ tay lên hung hăng đẩy hai người ra.