Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Lục Nguyệt gần như phát khóc.
Loại người gì đây.
Được rồi, bổn cô nương đây rộng lượng không thèm so đo với anh ta.
Dù sao cô gả đến Tông gia cũng chỉ vì cứu cô của cô ra ngoài.
Ngày mai về nhà có thể nhìn thấy cô của cô, kiểu gì cũng phải nói rõ không bao giờ làm người nhà của người chú kia nữa.
Chờ thu xếp xong cho cô của cô, cô lại nghĩ cách ly hôn với Tông Minh Hạo.
Tần Lục Nguyệt xây dựng tâm lý xong nhớ tới Tông Minh Hạo chỉ cho 30 phút, cô nắm chặt thời gian đi tẩy trang, tắm rửa.
Chờ cô lau khô tóc chuẩn bị đi ngủ ở sofa thì Tông Minh Hạo quay trở lại.
Hiển nhiên anh tắm ở phòng khác, chẳng thèm nhìn Tần Lục Nguyệt một cái rồi đi tới giường chuẩn bị đi ngủ.
Nhìn Tông Minh Hạo chẳng thèm để ý tới mình, ngược lại Tần Lục Nguyệt có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô sợ nhất là người đàn ông này lại nổi điên lần nữa.
Tuy cô rất muốn biết vì sao chồng cô đột nhiên biến thành Tông Minh Hạo nhưng nhìn mặt thối hôm nay của anh ta, hiển nhiên lúc này không nên hỏi.
Thôi được, dù sao anh ta cũng không thích cô, cô cũng không thích anh ta, sớm muộn gì rồi cũng ly hôn.
Nếu mục đích đã đạt tới thì không sao cả.
Tần Lục Nguyệt nghĩ như vậy cảm thấy thản nhiên sau đó vui vẻ nằm ngủ ở sofa.
Nằm trên giường, Tông Minh Hạo nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ sofa truyền tới, lần nữa lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bổn thiếu gia đây còn chưa ngủ mà cô ta dám ngủ trước rồi?
Quả nhiên! Dù 18 năm đã qua đi, người đàn bà thối tha này vẫn chẳng hề thay đổi.
Tông Minh Hạo hậm hực xoay người rất nhanh ngủ mất.
Giống như đã lâu chưa từng ngủ giấc ngủ yên tĩnh như vậy, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên Tông Minh Hạo có thể ngủ say như vậy, thậm chí còn nằm mơ.
Trong mơ, dường như anh đang chơi vui vẻ với ai đó, trong mơ anh còn nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Bỗng nhiên người kia vừa quay đầu hung tợn nói với anh: “Tông Minh Hạo, anh dám đi theo tôi, tôi lột sạch người anh ra.”
Anh tập trung nhìn vào, gương mặt kia đột nhiên biến thành Tần Lục Nguyệt.
Tông Minh Hạo giật mình, lập tức bừng tỉnh.
Quả nhiên, chỉ cần nằm mơ tới người đàn bà kia tuyệt đối sẽ biến thành ác mộng.
Tông Minh Hạo quay đầu, sofa đã không còn ai.
Đáng chết, người đàn bà chạy đi đâu rồi?
Tông Minh Hạo trực tiếp gọi điện thoại trong nhà, quản gia báo cho anh, trời còn chưa sáng Tần Lục Nguyệt đã tỉnh dậy đi kính trà cho Tông lão phu nhân, Tông tiên sinh và Tông phu nhân, hiện tại đã về nhà mẹ đẻ.
Tông Minh Hạo vừa nghe, gân xanh trên trán nổi lên.
Cái gì? Cô ta không thèm nói gì với mình đã một đường chạy về nhà mẹ đẻ?
Cái thói quen chưa nói đã biến mất này của cô xem ra vẫn không đổi.
Tần Lục Nguyệt mới không thèm để ý Tông Minh Hạo có cùng mình về nhà mẹ đẻ hay không, cô không thừa nhận anh ta là chồng mình, có lẽ Tông gia cũng không thừa nhận cô là dâu trong nhà.
Buổi sáng lúc kính trà, Tông lão phu nhân và Tông tiên sinh nhận trà của cô mà Tông phu nhân chẳng thèm liếc cô một cái.
Tuy cuối cùng vẫn nhận trà con dâu nhưng lại lấy cớ không ngủ ngon, không ở được với người trẻ tuổi cho nên yêu cầu Tần Lục Nguyệt tạm thời ở biệt viện bên ngoài.
Tần Lục Nguyệt còn ước gì phủi sạch quan hệ với Tông Minh Hạo, vì thế đồng ý ngay.
Căn bản cô không định về nhà cùng Tông Minh Hạo cho nên tự mình mang quà về Tần gia.
Vào cửa Tần gia, Tần Giai Nhân nhìn một hồi mới hỏi: “Sao chỉ có mình chị về, Tông Minh Hạo đâu? Chị giấu Tông Minh Hạo đi đâu hả?”
Tần Lục Nguyệt chỉ liếc Tần Giai Nhân một cái quay đầu chào hỏi Tần Quốc Dân và Tần phu nhân: “Chú thím, các người ép tôi gả qua đó, tôi làm được rồi, cô tôi đâu?”
Vốn Tần Giai Nhân không kích động cho lắm, vừa nghe Tần Lục Nguyệt nói xong lửa giận trong người bùng cháy.
Cô ta kéo tay Tần Lục Nguyệt, một tay kia hung hăng cho một cái tát.
“Bốp!” âm thanh vang dội vang lên.
“Tiện nhân, được tiện nghi lại còn khoe mẽ.” Tần Giai Nhân đẩy Tần Lục Nguyệt ngã xuống thảm: “Tôi cảnh cáo cô nhanh ly hôn với Tông Minh Hạo, nếu không tôi cho cô đẹp mặt.”