Hai người cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, anh đột nhiên hỏi: “Tĩnh Hàm, còn nhớ khi chúng ta ở biển Aegean, em đã nói gì với anh không?”
Bạch Ngưng hồi hộp nắm chặt chăn, cố hết sức lấy lại tinh thần, trả lời: “Tôi nói, chuyện quá khứ đều đã qua rồi.”
“Em nói, em vĩnh viễn sẽ không lừa anh, chúng ta còn cùng nhau ở du thuyền kêu to ‘ em/anh yêu anh/em ’, cùng nhau ước hẹn trăm năm, còn cùng nhau. . . . . .”
“Tôi nói, quá khứ đều đã qua, tôi không còn yêu anh nữa, người tôi yêu là Ngôn Lạc Quân!” Bạch Ngưng khẳng định nói.
“Chúng ta chưa từng đi biển Aegean.” Quan Thừa Diễm nhìn cô, chậm rãi nói.
Bạch Ngưng cứng đờ, nhìn thẳng về phía anh.
“Em. . . . . . Không phải Tĩnh Hàm, đúng không?” Anh hỏi. Vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng chỉ có anh mới biết trong lòng mình căng thẳng đến mức nào.
Chuyện lạ lùng như thế thực sự không thể tin nổi, anh nghĩ chẳng lẽ mình sẽ gặp chuyện chỉ có như trên ti vi kia sao, phải chăng có nguy hiểm đang chờ anh sao. Nhưng anh không kiềm chế được, không kiềm chế được mà nửa đêm nửa hôm tìm hiểu đến cùng.
Cô quả nhiên ngây ra, khuôn mặt trắng bệch.
“Anh. . . . . . Tôi không hiểu anh vừa nói gì?” Cô khó có thể tưởng tượng có người lại đoán ra.
Quan Thừa Diễm nói: “Em và cô ấy có rất nhiều bất đồng, thật sự là hai người khác nhau. Dĩ nhiên, việc này cũng không đủ để anh khẳng định, trong lòng anh chỉ thấy vô cùng kỳ lạ. Cho đến khi anh nhìn thấy tờ giấy này.” Anh lấy ra một tờ giấy viết thư, đưa cho cô.
Bạch Ngưng gần như run rẩy nhận lấy tờ giấy.
Là một phong thư, hoặc nên nói là một đoạn tự sự:
Thật xin lỗi, em lại cho người tặng quà anh rồi. Em nhớ anh đã nói anh rất ghét điều đó, vậy mà em vẫn không kiềm chế được không ngừng tặng anh, nhưng em thật sự không muốn anh ghét em…
Cũng may, có lẽ đây là lần cuối cùng.
Lần cuối cùng, anh vui không?
Em nghĩ chắc anh rất vui.
Em là người rất phiền phức, rất đáng ghét, luôn khiến người khác phát điên.
Ha ha, anh nhất định cũng nghĩ như vậy, nhất định hi vọng đồ điên như em sẽ không say đắm anh nữa, không cần yêu anh đến chết đi sống lại nữa.
Thật ra thì em cũng muốn vậy, em và anh đều có suy nghĩ giống nhau. Nhưng mà em không có bản lãnh đó, em không kìm chế được mình.
Em cho là em rời khỏi anh, rời khỏi làng giải trí, có một người chồng cùng với một đứa con, biết đâu sẽ từng chút từng chút quên anh, hoặc có thể sẽ không yêu anh điên cuồng như thế nữa.
Nhưng em phát hiện, em đã hết thuốc chữa rồi, em không thoát khỏi anh được, dù làm cách nào em cũng không thoát khỏi dục vọng muốn dây dưa cùng anh.
Em đã yêu đến mức quên đi chính mình, đã yêu đến phát điên.
Anh lại dùng sự đa tình của mình xé nát chút tình cảm của em còn xót lại trên người anh.
Em không muốn như vậy, không muốn tiếp tục chịu đựng đau khổ như địa ngục này nữa.
Em rốt cuộc cũng nghĩ ra, em đã có biện pháp khiến anh vui vẻ một lần!
Ha ha, có phải anh đang cười nhạt đúng không, có phải thấy khinh thường rồi đúng không?
Mà nói thật, nếu như em không làm phiền anh nữa, không xuất hiện trước mặt anh nữa, chẳng lẽ anh lại không vui sao?
Nghe nói uống một trăm viên thuốc ngủ có thể khiến linh hồn và thân thể tách lìa, có thể khiến em không khổ sở nữa.
Nửa đêm, linh hồn em sẽ phiêu diêu nơi nào?
Diễm, thật ra thì em còn muốn hỏi, anh có đến ngăn cản không?
Ha ha, thật ra thì em biết rõ anh sẽ không đến ngăn cản, bởi vì anh vốn sẽ không thấy tờ giấy này. Anh nhất định sẽ để con búp bê này trong một góc phòng nào đó quanh năm suốt tháng cho mà xem.
Em tin rằng sau đêm nay, em sẽ được giải thoát, sẽ vui vẻ lần nữa.
Anh cũng thế.
Giấy viết thư từ tay Bạch Ngưng rơi xuống giường.
Quan Thừa Diễm thở dài, nói: “Cô ấy nói rất đúng, tôi thật sự không thấy, thật sự tiện tay ném con búp bê này vào một góc.”
“Ngày đó, cô ấy đưa con búp bê này tới, theo lý thuyết, ngày hôm sau sẽ có tin cô ấy tự sát, nhưng không có. Ngược lại mấy ngày sau, tôi gặp lại cô ấy trong tiệc cưới một người bạn. Lần đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy kỳ lạ. Nhất cử nhất động của cô ấy đều thay đổi, nụ cười hút hồn cũng thay đổi, ngay cả ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi. Lần thứ hai, cô ấy gặp tôi ở trên đường, gọi tôi là tiên sinh, nét chữ cũng khác hoàn toàn trước kia. Sau này, cô ấy ở cùng tôi, tôi mới biết rằng tất cả mọi thứ đã thay đổi, cô ấy thật sự không còn là cô ấy nữa. Em có thể nói cho tôi biết tại sao không?”
“Bởi vì. . . . . .” Bạch Ngưng chậm rãi nói, “Cũng vào buổi tối hôm đó, tại một nơi khác, có một cô gái cũng tự sát. Khi cô gái đó tỉnh lại, phát hiện mình có thân phận mới.”
Hai người cùng yên lặng.
Quan Thừa Diễm không thể tin được, cô gái có gương mặt quen thuộc trước mắt thật ra đã chết rồi, giờ chẳng biết đã ở nơi đâu. Mà trước mặt anh nay lại là một người khác, một người vốn đã chết.
Những chuyện đó nghe thật rợn người.
Trong đêm yên tĩnh, đủ loại thanh âm phát ra.
Tiếng nhánh cây lay động, tiếng côn trùng kêu, thỉnh thoảng lại có tiếng mèo kêu. . . . . . Tất cả những âm thanh này, khiến đêm càng thêm yên tĩnh.
“Rất xin lỗi.” Cô mở miệng trước.
“Chuyện đến nước này tôi cũng không biết nên làm cái gì mới phải, tôi không thể đi tìm người quen, cũng không quen biết những người khác, cho nên chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ, chỉ có thể giả mạo cô ấy. . . . . .”
“Em. . . . . . Vậy em biết cô ấy đi đâu không?” Lời nói của anh có chút lộn xộn.
Bạch Ngưng lắc đầu, “Tôi không biết, không biết gì cả.”
“Em. . . . . . Tôi. . . . . . Em ngủ trước đi” Quan Thừa Diễm đột nhiên xoay người, đi ra khỏi phòng.
Cô biết, anh khó có thể chấp nhận chuyện này, dù chính cô, cho đến tận bây giờ, cũng khó mà tiếp nhận.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng biết, thì ra Hứa Tĩnh Hàm đã chết rồi, cũng tự sát giống cô.
. . . . . .
Sau khi biết rõ sự thực, hai người cũng không biết sẽ đối mặt với nhau như thế nào.
Từ người yêu đột nhiên biến thành người xa lạ, thật không biết đối mặt như thế nào.
Bạch Ngưng càng không biết bây giờ cô nên gì.
Ánh mặt trời ấm áp rực rỡ ngoài cửa sổ, dường như muốn nói cho cô tương lai tươi sáng phía trước, nhưng cô không biết ngày mai có tốt như vậy không.
Cô đứng ngẩn người cạnh cửa sổ hồi lâu, đang định quay đầu lại vô tình nhìn sang cửa sổ tầng lầu đối diện, thấy một cái máy ảnh đặt trên giá đang chĩa thẳng về phía mình.
Ngây người nửa giây, cô đột nhiên tỉnh táo, lập tức chạy tới thư phòng.
“Này. . . . . . Hình như có người ở đối diện chụp hình chúng ta!”
Quan Thừa Diễm đứng lên, theo cô đi về phòng ngủ, lập tức kéo rèm cửa lại.
“Thật là! Chỗ nào cũng có!” Anh tức giận nói.
Bạch Ngưng biết mình lại hại anh gặp scandal rồi.
“Rất xin lỗi.” Dù không thích, nhưng cô chỉ có thể nói ra ba chữ này. Cô không biết, ngôi sao luôn phải kéo rèm cửa lại.
“Không có gì, không cần nói xin lỗi.” Quan Thừa Diễm trả lời.
“Nếu không, tôi tìm cho em một chỗ ở khác được không?” Anh hỏi tiếp.
Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nếu như là Hứa Tĩnh Hàm, cô còn có thể nói được, là Bạch Ngưng, cô nói thế nào mới phải?