Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 13: Chương 13: Vu oan




Cô không quan tâm, cho đến khi nhìn thấy báo ngày hôm sau.

“Cái gọi là hầu hát, thật ra thì chính là gái gọi.”

Nhìn thấy mấy chữ này, Bạch Ngưng suýt chút nữa ngất xỉu.

Xem tiếp, mới biết thì ra mama ở hộp đêm kia nói cho cảnh sát, dù hầu hát thì chỉ cần tự nguyện, cũng có thể đi khách. Mà Bạch Ngưng cô, bởi vì là sinh viên Đại Học, tướng mạo không tồi, thường sau khi hầu khách hát xong sẽ ra ngoài với khách. Ngày đó mấy người Trần Chí Dương hát xong thì mời cô cùng đi ra ngoài.

Tại sao mama lại nói như vậy? Cô đúng là hầu hát, nhưng dù khách nài ép lôi kéo cô cũng chưa bao giờ cùng khách ra ngoài thuê phòng. Ngày đó không phải là bọn Trần Chí Dương kéo cô lên xe, nói cùng đi ăn một bữa cơm là được rồi sao. Cô vốn không tình nguyện đi. Nhưng hộp đêm có quy định, trong tình huống khách muốn mời, thì không thể từ chối. Trần Chí Dương là khách quen của hộp đêm, mama cũng biết hắn, liền cố ý đẩy cô lên xe, còn bảo đảm Trần Chí Dương là công tử con nhà giàu, có tu dưỡng, có văn hóa, sẽ không làm chuyện xấu. Ở nơi này, mama là cấp trên trực thuộc của cô, cô không dám đắc tội, mấy người Trần Chí Dương, cô cũng không dám đắc tội, bất đắc dĩ phải đi.

Bọn họ thực sự đi ăn cơm nhưng trên bàn cơm không ngừng chuốc rượu cho cô. Sau khi ăn cơm xong còn nói muốn đi hát, ngày đó cô chỉ có một mình, bọn họ lại có tới bốn người, sống chết kéo cô đi. Ở KTV, nội dung chủ yếu dĩ nhiên không phải là ca hát, mà vẫn là uống rượu. Dù cô đã làm ở hộp đêm được hai tháng, ngày ngày tôi luyện tửu lượng, nhưng một mình cô sao uống được bằng bốn người bọn họ? Hơn nữa ngày đó rượu dường như rất nặng, uống một chút đã choáng váng, nháy mắt một cái đã chẳng còn biết gì nữa rồi.

Đợi cô tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trong phòng khách sạn, Trần Chí Dương đang cởi quần áo của cô.

Cô gào thét, giãy giụa, Trần Chí Dương liền tát cô một cái, ba người đàn ông còn lại ngồi cười nhìn cô.

Rốt cuộc cô vùng ra được chạy ra ngoài. Thế nhưng hắn ta lại lập tức đuổi theo. Thấy trong hành lang lại không có ai, cô muốn cầu cứu cũng không được mà hắn ta lại sắp bắt được cô. Đầu óc hỗn loạn, một lòng chỉ muốn chạy trốn khiến cô nhất thời kích động, không chút suy nghĩ liền nhảy từ trên lầu xuống.

Tình cảnh ngày đó không ngừng hiện lên trong đầu cô. Giờ nhớ lại lại có cảm giác như đã qua mấy đời. Nhưng cô vẫn tiếc hận như trước.

Nếu như không tại bọn họ, cô sẽ không chết, mẹ cũng sẽ không chết.

Nếu như không phải tại bọn họ, Bạch Ngưng vẫn là Bạch Ngưng, Hứa Tĩnh Hàm vẫn là Hứa Tĩnh Hàm, tất cả đều bình yên như xưa.

Bọn họ đáng ra phải nhận sự trừng phạt của pháp luật, nhưng tại sao mama lại nói dối giúp bọn họ?

Theo lý thuyết, tuy mọi người đều biết hộp đêm là nơi phục vụ đặc biệt, nhưng nếu cảnh sát thật sự tra hỏi, mama đứng ở lập trường hộp đêm, lập trường của mình, lẽ ra nên nói hầu hát chỉ tương tự với công việc của nhân viên phục vụ thôi, tại sao lại nói cô là gái gọi?

Nếu như cô chỉ hầu hát, Trần Chí Dương này lập tức bị tình nghi là phạm tội cưỡng gian chưa thành. Nhưng nếu như cô là gái gọi, Trần Chí Dương nhiều lắm cũng chỉ là khách làng chơi thôi.

Mama rõ ràng đang giúp Trần Chí Dương, thậm chí vì giúp hắn ta mà làm tổn hại đến lợi ích của mình. Tình huống như thế chỉ có một khả năng, đó chính là để bà ấy có thể có được lợi ích lớn hơn nữa.

Ngôn Lạc Quân!

Ngày hôm qua anh ta gọi điện thoại nói: tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, ngày mai tin tức phải có chuyển biến.

Hôm nay, tin tức lập tức thay đổi, ngọn nguồn tội ác vốn nhằm về phía đám người Trần Chí Dương nay lại hỗn loạn như vậy.

Ngôn Lạc Quân, anh ta thật sự quá độc ác, lại hối lộ nhân chứng, dìm cô xuống nước, cô chỉ là một người chết mà thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.