Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 82: Chương 82: Yêu đau xót




Bạch Ngưng chần chờ một lát, ngẩng đầu lên nói: “Ngày mai anh còn phải đi làm thì đi ngủ trước đi, để tôi dỗ con bé ngủ là được rồi.”

Ngôn Lạc Quân gật đầu một cái, rời khỏi phòng.

Nhìn cô, hắn không biết nên làm sao cho phải. Nếu tiếp tục đề tài vừa rồi, nếu như cô lại muốn ly hôn, hắn nên làm gì đầy? Một người đàn ông bị vợ cắm sừng, mà hắn còn dây dưa không chịu ly hôn, quả là chuyện rất không có chí khiến người ta khinh bỉ? Nhưng hắn không muốn, hắn không buông tay được.

Bạch Ngưng nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng quặn đau từng cơn.

Ngôn Lạc Quân, muốn yêu anh sao lại khó khăn đến vậy.

. . . . . .

Dỗ Hinh Hinh đến hai giờ mới ngủ, nên lúc cô tỉnh ánh nắng rực rỡ bên ngoài đã tràn đầy cả căn phòng.

Tám giờ rưỡi, cô xuống giường, vén một góc rèm cửa sổ lên.

Mùa thu bầu trời quang đãng, mây xanh nhạt, mặt trời màu hồng quýt nhuộm đỏ đám mây quanh nó, ánh nắng chan hòa khắp cả biệt thự Ngôn gia. Hồng Trà cùng Bạch Trà yên lặng nở hoa dưới ánh nắng, khiến người ta cứ ngỡ như rằng bây giờ vẫn còn là tiết xuân trăm hoa đua nở. Bác Trương chăm sóc vườn hoa khom người, lấy tư thái như đang tạo dựng một tác phẩm nghệ thuật tỉ mỉ cắt một khóm cây vạn tuế.

Tất cả yên tĩnh như vậy nhưng lại mang theo sức sống khích lệ con người.

Ngôn Lạc Quân từ trong nhà đi ra gara. Lên xe.

Ánh nắng buổi sáng chiếu lên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú của hắn, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích. Cái bóng chiếu dài trên mặt đất, chỉ là bóng thôi cũng khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch.

Cửa kính và tường vô tình cản trở tầm mắt cô khiến cho cô có hơi sốt ruột phải áp mặt lên cửa sổ nhìn về phía gara.

Chỉ lát sau, xe của hắn từ trong gara đi ra ngoài, lưu loát rẽ ngoạt, đi về phía đường cái.

Giây phút đó môi của cô run lên, gần như lập tức muốn mở cửa sổ ra hét lên với hắn: Em rất muốn yêu anh, rất muốn ở cùng anh!

Nhưng cuối cùng, tay cô chạm lên thủy tinh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve nhìn xe hắn đi xa, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt, theo khuôn mặt trượt xuống.

Nếu như có thể, cô thà rằng họ đừng gặp nhau, chưa từng quen biết nhau.

Cả ngày hôm nay từ sáng cho đến chiều hắn không về. Rồi đến lúc ăn cơm tối, hắn vẫn chưa về.

Cô ra vẻ bình tĩnh ngồi ăn cơm nhưng trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một suy đoán khiến cho cô lo lắng.

Hắn lái xe về, lại thỉnh thoảng thích chạy tốc độ cao. Hôm nay tâm trạng hắn rất xâu, nhỡ đâu. . . . . .

Mặc dù cô đã cố hết sức không nghĩ đến nó nữa nhưng trong lòng không thể an tâm được.

Cho đến khi cô ăn xong bữa cơm trong lo lắng, tiếng động cơ xe mới vang lên trong vườn hoa.

Xe dừng lại, Ngôn Lạc Quân vào nhà, bác Thẩm hỏi: “Tiên sinh đã ăn cơm tối chưa?”

“Ăn rồi.” Ngôn Lạc Quân trực tiếp lên tầng.

Bạch Ngưng hiểu ra, tất cả đã trở lại điểm xuất phát, không còn tin nhắn, không còn quấy rầy buổi tối, hắn cũng không gọi cô là “bà xã” nữa, bọn họ lại quay về thời kì vợ chồng hữu danh vô thực*.

* Hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng nhưng trong thực tế không có gì.

Lý trí nói cho cô biết, cô phải chủ động nhắc lại đề tài ngày đó bị bác Thẩm mẹ xen ngang, nhưng cô không có dũng khí nhắc lại hai chữ “ly hôn” nữa.

Dỗ xong Hinh Hinh, trở về phòng lằng nhằng đến mười giờ cô mới nằm lên giường, không ngờ cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Bình thường, bác Thẩm mẹ sẽ không làm phiền cô lúc muộn thế này.

Chẳng lẽ là hắn? Hắn tới làm gì? Đến ép hỏi cô hay là tới ly hôn? Hay hắn muốn cưỡng chế chung phòng với cô?

Ôm tâm lý lo lắng, cô mở cửa.

Phía sau cửa, quả nhiên là khuôn mặt lạnh lẽo của Ngôn Lạc Quân.

Cô sửng sốt, nhìn hắn mất một lúc lâu mới lùi ra sau một bước, nói: “Có chuyện gì sao?”

Ngôn Lạc Quân cũng không đi vào chỉ đứng ở cửa nói: “Tối mai có một buổi tiệc rượu, cô đi không?”

Tiệc rượu. . . . . . tiệc cưới lần trước, cô bị hắn cưỡng hôn; mà mới trước đây không lâu cô chỉ uống một chút rượu, đã bị hắn đưa đến khách sạn. . . . . . Lần này mặc dù nhiệt độ giữa hai người đang ở mức âm, nhưng ai biết có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?

Cô không thể tiếp tục đắm chìm với Ngôn Lạc Quân nữa, nếu cứ tiếp tục chỉ sợ ngay cả chút lý trí còn sót lại cũng tan biến mất.

Quyết định xong, Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chậm rãi nói: “Tôi không thích, không muốn đi.”

Hắn nhìn cô chằm chằm nhưng không nói gì.

Bạch Ngưng lại cúi đầu, lẳng lặng nhìn mặt đất, cảm thấy xung quanh thật tĩnh mịch.

Ánh đèn trong hành lang mờ ảo, trong không khí tràn ngập mùi sữa tắm của cô, âm thanh duy nhất có thể nghe được chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ trong phòng.

Hắn nói: “Tiệc rượu mười giờ sẽ kết thúc, nếu tôi đi một mình nhất định sẽ bị người ta mời đến bar.”

Trái tim Bạch Ngưng bất giác chấn động.

Quán bar . . . . . Là quán bar lớn nhất xa hoa nhất – Đế Triều sao? Khi cô còn làm ở quán bar có biết một cô gái làm phục vụ rượu khuôn mặt khí chất đều xuất chúng, cô ấy rất được khách hàng hoan nghênh. Sau này mới biết, cô ấy là người bị đào thải sau khóa huấn luyện của quán bar Đế Triều do trình độ Tiếng Anh không cao.

Vậy có thể tưởng tượng, ở quán bar Đế Triều có mấy đàn ông có thể qua cửa đây?

Nhưng vậy thì liên quan gì đến cô? Ngôn Lạc Quân không phải chồng cô, hắn không phải!

Dù trong lòng đau đớn nhưng cô vẫn nghe thấy mình nói: “Chú ý an toàn, đừng lái khi lúc say rượu.”

Nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống.

Cô bỏ qua đau đớn của con tim, cúi đầu không dám nhìn Ngôn Lạc Quân.

Cuối cùng hắn xoay người đi về đầu kia hành lang.

Cô ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng hắn dưới ánh đèn, giống như họ đã cách nhau chân trời góc biển.

Hắn đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía cô nói: “Ngày mai có thể tôi sẽ không về nhà.” Nói xong, hắn dứt khoát đi về phòng.

Cái mũi cô đau xót khó chịu, tim đau như bị bệnh, Bạch Ngưng cắn môi thật chặt, đóng mạnh cửa lại.

Thì ra cô thật sự đã yêu hắn mất rồi.

Nếu như cô không yêu hắn, cô sẽ không khó chịu như vậy, sẽ không đau lòng như vậy. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật rành rành trước mắt cô thật sự không thể bao che được nữa.

Nhưng cô lại đẩy chính người mình yêu lên giường người đàn bà khác.

Sau ngày mai, bọn họ hoàn toàn chấm hết.

Có lẽ ngày mai hoặc ngày kia là cô có thể nhận được tờ đơn li hôn của hắn rồi. Sau đó một mình cô sẽ đi về phía con đường tương lai. Cô sẽ không còn tồn tại trong thế giới của hắn nữa.

Tắt đèn nằm lên giường, bên ngoài là tiếng gió đêm thổi lá cây “sàn sạt”, trong nhà vẫn là tiếng đồng hồ quay “tích tắc”, trên giường rất lạnh lẽo. Cô nghĩ, có lẽ phải thêm chăn thôi.

Buổi chiều hôm sau, quả nhiên hắn không về.

Mặc dù có chuẩn bị từ trước, nhưng trong lòng cô vẫn hơi mong đợi. Có lẽ, tiệc rượu bị hủy bỏ trước giờ, có lẽ, được mời đi bar chỉ là phán đoán của hắn thôi, sự thật là chẳng có ai mời hắn cả.

Thời gian dần trôi, hi vọng của cô cứ nhỏ dần nhỏ dần. Đến đêm khuya thì chẳng còn lại gì nữa.

Cô đứng bên cửa sổ, nhìn vườn hoa dưới màn đêm, có cảm giác đau đớn như bị rút sạch máu trong người.

Mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ.

Tiệc rượu nhất định đã kết thúc rồi, hộp đêm vui vẻ có lẽ cũng đã kết thúc, nhưng hắn vẫn không về. Có lẽ, trong một căn phòng ở khách sạn nào đó. Có lẽ, câu trước đó không phải có lẽ mà là khẳng định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.