Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 117: Chương 117




“An phu nhân, thứ cho tôi mạo muội, đây là bà dùng thân phận gì để khuyên nhủ tôi? Là thân phận bạn thân mẹ chồng tôi ư? Hay là thân phậnmẹ vợ tương laicủa chồng tôi?”

Ninh Mẫn nhẹ nàng tiếp lời, ánh mắt mỉm cười, trong nụ cười lộ rõ vẻ châm chọc.

Châu Huệ không ngờ tới cô có thể chất vấn như vậy, còn Đông Đình Phong cũng không có ý đứng ra quát mắng, điều này khiến bà ta cảm giác hơi bối rối, nhưngsau đó vẫn cứng đầu nói tiếp một câu:

“Thân phận của tôi là gì không quan trọng. Hiện tại, tôi chỉ đứng vai trò là một người quan sát, thấy chuyện luận chuyện. Hôn nhân không hạnh phúc, vậy thì nên sớm kết thúc, Hàn tiểu thư vẫn còn trẻ, tương lai vẫn có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Ly hôn, đây là kết thúc hoàn mĩ cho cả ba…”

Giọng nói ấm áp, để lộ ra sặc sụi một mùi khuyên nhủ, giống như pháp sư Phật gia đức hạnh cao siêu đang khuyên nhủ hậu sinh chớ đi lạc đường:

Thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, a di đà phật.

Đáng tiếc vị hậu sinh này cũng không phải dạng vừa, cô mang theo một tia cười lạnh cắt dứt lời khuyên nhủ của bà ta:

“Xin lỗi, An phu nhân, ly hôn hay không, đó là việc của Đông gia chúng tôi, tôi và chồng tôi sẽ tự giải quyết, thật sự bà không phải tốn nhiều nước bọt làm kẻ tiểu nhân như vậy, cách này thật sự có chút… khiến bà mất đi thể diện của bậc trưởng bối.

Còn chuyện nữa, tôi cũng phải nói rõ. Nếu như tôi thật sự ly hôn, đó tuyệt đối không phải vì muốn tác thành cho bọn họ, trên đời này không có đôi vợ chồng này thích ly hôn, sau đó còn khuyến khích “bồ” quang minh chính đại lên vị trí đó; nếu như tôi không muốn ly hôn, chồng tôi có tình nguyện tay trắng ra đithì anh ta cũng đừng hòng có được đơn ly hôn. “Người ngoài” nếu muốn sống cùng anh ta, vậy chỉ có thể mang danh phận của kẻ thứ ba.

Tôi biết bà đã nhìn thấy chồng tôi lớn lên, chính xác là trưởng bối nhưng, đứng trên phương diện đạo đức, nói thật, bà chẳng có tư cách gì để khuyên tôi!

Mặc kệ hôn nhân của tôi ra sao, thân là quý bà hiện đại, được tiếp nhận nền giáo dục cao cấp, nên bất cứ người nào trong giới quý tộc này cũng phải biết hai chữ “xấu hổ” viết như thế nào, nhưng bà lại che đi nương tâm, dung túng con gái mình và người đàn ông đã có vợ qua lại nhiều năm, mà không hề ngăn cản, đây chỉ có thể nói bà là một trưởng bối thất bại, cũng là một người mẹ thất bại. Khuyến khích con gái mình làm kẻ thứ ba, chính là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện này.

Cho nên, xin bà đừng dùng ngữ khí sâu sa thâm tình đó để khuyên nhủ tôi, để biểu hiện cách nhìn của bà đối với đoạn hôn nhân của chồng tôi và tôi, hôn nhân của chúng tôi không tới phiên người ngoài xen vào, khua tay múa chân, nhất là bà, đây chỉ càng thể hiện sự giả tạo và dối trá của bà mà thôi… Còn tôi, từ nhỏ đến lớn không hề thích giao tiếp với mấy kẻ dối trá. Nó sẽ khiến tôi có cảm giác buồn nôn. Xin lỗi, thất lễ!”

Nhất thời xoay người xong lại quay đầu:

“Đông Đình Phong, phiền anh đến đây một chút. Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh!”

Từ đầu đến cuối, cô vẫn duy trì ngữ điệu nhàn nhạt, ánh mắt chưa từng nhìn thẳng. Sau khi ném xuống một tràng nói móc khinh bỉ nhưng thấu tình đạt lý xong, cô ưu nhã xoay người rời đi.

Phía sau, Đông Lôi trợn tròn mắt, liếc nhìn qua dì Huệ mặt đỏ phừng phừng, cùng với khuôn mặt trắng bệch ủy khuất của An Na, xem thế là đủ rồi, trong nhận thức của Đông Lôi, Châu Huệ là một con hổ cái, hôm nay đột nhiên bị á khẩu. Aiya, miệng lưỡi của chị dâu tại sao lại độc như vậy chứ?

Trần Tụy mỉm cười: Muốn chiếm tiện nghi trên người vị này thật khó, cũng không tưởng tượng xem người ta là thân phận gì? Là tổ trưởng đội hành động đặc biệt, nếu không có chút tài ăn nói, làm sao có thể đảm đương được?

Hàn Lộ cũng kinh ngạc: Miệng lưỡi Hàn Tịnh tại sao lại lợi hại như vậy, không một chút lưu tình, cô ta không sợ Đông Đình Phong chạy đến lôi cô ta ra quát mắng, làm mất thể diện sao?

Nhưng cái làm Hàn Lộ kinh hãi nhất chính là: Người đàn ông đó vẫn thờ ơ, mặc cho “mẹ vợ tương lai” của anh ta bị hậu bối giáo huấn một trận.

Cô ta đuổi theo.

Trong phòng, một cơn xấu hổ ùa vào, Châu Huệ nhìn Đông Đình Phong từ đầu đến cuối không nói câu nào, bất giác thấy ngột ngạt. “Đứa trẻ này tại sao chỉ giương mắt đứng nhìn, không nói một câu. Rốt cuộc nó đứng về bên nào?”

Bà ta muốn chất vấn Đông Đình Phong, nhưng An Đức bên cạnh ngăn cản vợ, lắc đầu.

“Xem ra, cô ấy cũng không muốn ly hôn!”

An Na nhìn Đông Đình Phong, cắn răng, vạn phần ủy khuất nói.

Giây phút đó, cô ta ngàn lần hy vọng Đông Đình Phong có thể lên tiếng quát một câu, bảo vệ mẹ cô ta, khiến cô ta cảm thấy được giá trị của mình, tốt nhất là nênxông đến cho Hàn Tịnh một cái bạt tai vì dám nói mẹ cô ta vô sỉ như vậy, nhưng hắn lại yên lặng. “Rốt cuộc trong lòng người này đang nghĩ gì?”

“Từ từ nghỉ ngơi, anh đi xem sao!”

Hắn sải bước lớn ra khỏi phòng, ánh mắt nhàn nhạt ẩn ý cười. Đáng tiếc nó lại bị hắn giấu kín, không để ai nhìn thấy.

Ba người An gia chỉ có thể giương mắt đứng nhìn hắn rời đi, An Na tức đến thiếu chút nữa bật khóc, về phần An Đức và Châu Huệ, sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.

Sau đó, Châu Huệ tìm một chỗ yên tĩnh, vẻ mặt tức giận chất vấn An Đức:

“Tại sao ông không để tôi nói… Thái độ của A Phong nên…”

An Đức đang hút thuốc cau mày:

“Bà ngốc sao, hôn nhân của nó thế nào cũng không đến lượt chúng ta nhúng tay vào. Cẩn Chi là người thế nào, lẽ nào bà không nhìn rõ sao? Chuyện của nó, ngay của mẹ nó cũng không quản được, huống hồ là chúng ta… Đừng là người thông minh vẫn làm chuyện hồ đồ nữa…”

“Nhưng nó là con rể của chúng ta!”

“Chưa chính thức thì vẫn không phải!”

“Cho nên chúng ta mới phải nhanh chống khiến danh phận này trở nên chính thức!”

“Sốt ruột không thể ăn được đậu hũ nóng! Bà hiểu không, bà cho rằng tôi thấy người khác xem con gái mình là kẻ thứ ba mà hạnh phúc sao? Nhưng quyền chủ động không nằm trên tay chúng ta!”

Sự thật đúng là như vậy.

Bọn họ vẫn luôn ở thế bị động.

Châu Huệ ngẫm lại, tức giận cũng chẳng giải quyết được gì, trong miệng khó tránh hỏi lời oán thán:

“Cẩn Chi cũng thật là! Trong chuyện này, tại sao lại giùng giằng không dứt như vậy… Có lúc, tôi thật sự có chút hoài nghi, nó căn bản không muốn cưới An Na nhà chúng ta. A Đức à, tôi nói với ông, chỉ cần chuyện này không có kết thúc, tôi sẽ không yên tâm. Biểu hiện của Đông Cẩn Chi đối với chúng ta rất cung kính, nhưng tôi vẫn bất an… Sự nhẫn tâm của cậu ta cũng rất đáng sợ… Tôi thật sự có chút sợ hãi nếu một ngày kia cậu ta quay sang đối phó với chúng ta… Nếu cậu ta sớm lấy Tiểu An, tâm sự của tôi cũng bớt xuống… 3 năm trước, cậu ra điều tra chuyện đó, nhưng không có manh mối gì. Tôi thật sự lo lắng, một này nào đó chuyện này sẽ bị bại lộ…”

“Bà đừng đoán mò. Chuyện đó đã qua rất nhiều năm rồi… Sớm đã thành mê án, bất luận ai cũng không thể điều tra ra được.”

An Đức đỡ lấy vai Châu Huệ, tỏ vẻ trấn an, kỳ thực trong lòng ông ta không cảm thấy giày vò ư?

***

Ninh Mẫn đi lên tầng thượng, cô muốn hóng gió một chút để bình tĩnh lại. Vừa nãy cô giống như có chút tức giận, tâm tình đột nhiên bốc hỏa. Hoàn toàn bị Châu Huệ đó kích động. Không để ý đến thể diện, nói không biết dừng lại, không kiểm soát được lời nói.

Đồ vô sỉ.

Nhưng vấn đề là, tại sao cô lại tức giận?

Từ trước đến nay cô vẫn luôn giữ được bình tĩnh cơ mà?

Sự bình tĩnh đó chạy đi đâu cả rồi?

Thế nào mà cô lại có thể chấp nhặt với loại người kém hiểu biết đó?

Vừa nãy đáng ra cô nên mỉm cười, rồi nói với Đông Đình Phong:

“Được thôi, chúng ta lập tức đi ly hôn, nếu cần anh có thể đưa theo vị này, hiện tại chúng ta cùng đến Văn phòng công chứng, chỉ cần ký đơn xong, hai người có thể đăng ký kết hôn ngay lập tức! Như vậy đi!”

Cô cũng muốn xem xem tên hỗn đản đó sẽ xử lí thế nào?

Nhưng buột miệng nói ra lại thành cả một bàidài như vậy.

Thật điên dồ!

Cô lau mặt một cái, đứng trong gió lạnh, đắm chìm trong ánh nắng, hai vệ sĩ đi theo đứng canh ở cửa ra vào, quan sát xung quanh.

Cô nhìn thấy Hàn Lộ muốn đến, nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại, cách đó không xa, cô ta đang thương lượng với A Xán.

“Để cô ta vào!”

Cô gọi vọng lại.

Hàn Lộ đi đến trước mặt cô, hai tay nắm lấy lan can, nhìn cô, nhẹ nhàng nói:

“Rốt cuộc vẫn phải đi trên con đường này. Kết quả như vậy, đúng như dự đoán trước đây của tôi. Đông gia rộng lớn như vậy, nhưng chị lại chẳng có nổi một chỗ đứng. Đông Đình Phong căn bản chưa từng xem chị ra gì, điều này định sẵn, chị sẽ là một người phụ nữ thất bại trong hôn nhân!”

“Đây là cô muốn tới chế giễu tôi sao?”

Trong mắt người phụ nữ này lóe lên sự sung sướng khi nhìn thấy “Hàn Tịnh” gặp tai họa, Ninh Mẫn quan sát một chút liền nhàn nhạt hỏi lại.

“Không phải. Nhưng trên thực tế, hôn nhân của chị và Đông Đình Phong vốn là chuyện nực cười. Chị tự hỏi chính mình xem, lẽ nào chị cảm thấy chị hợp với Đông Đình Phong sao? Tôi chỉ là thấy chuyện luận chuyện, dùng lí trí để đánh giá chuyện này. Cũng giống như trước đây, chị khuyên tôi đừng ôm mộng hão huyền với Đông gia, sống những ngày tháng tự làm tự hưởng mới là cuộc sống mà loại gia đình nghèo khó như tôi nên có.

Chị không cần dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, lúc này, tôi đối với chị không có nửa phần ác ý, chỉ muốn chân thành nói với chị. Ly hôn thì ly hôn! Đây đâu phải chuyện to tát gì. Từ lúc bắt đầu tôi đã thấy cuộc hôn nhân này chẳng có gì tốt đẹp. Có thể duy trì suốt 6 năm, xem ra đã lấy đi hết sự nhẫn nại của Đông Đình Phong rồi. Nên ngàn vạn lần chị đừng làm quá để bản thân tay trắng đuổi ra khỏi nhà.

Tôi khuyên chị câu này, phí bồi thường ly hôn nhất định sẽ rất cao. 6 năm thanh xuân ổn phínày chị hãy bắt họ tính hết một lượt…

Còn nữa, nhất định phải giành được quyền nuôi Đông Kỳ. Đông lão gia rất thương chị, nếu như Đông Đình Phong cố ý muốn ly hôn, chị phải nói đến yêu cầu muốn nuôi Đông Kỳ, cái này anh ta nhất định sẽ cự tuyệt nhưng tuyệt đối không để chừa chỗ cho thương lượng.

Tóm lại, tuyêt đối không thể để Đông Kỳ ở lại, chị nên tỉnh táo hơn bất kỳ ai hết trong bọn họ, quả bom hẹn giờ này, một khi đã nổ, mọi người chúng ta đều có thể tiêu đời.

Này, tôi nói, chị nhớ hết chưa? Đứa trẻ đó cần theo chị, như vậy mới có thể ly hôn. Điểm này rất quan trọng.

Đến lúc đó, chị cầm một số tiền kếch xù, rồi cùng Đông Kỳ đến Mỹ định cư, cái chuyện khiến chúng ta lo lắng suốt 6 năm nay sẽ có thể lắng lại… Bằng không, sau này chúng ta khẳng định sẽ phải gánh một phiền phức lớn. Lúc đó, Đông đại thiếu khẳng định không từ bỏ ý đồ, nếu chuyện thật sự phải như vậy, Hàn Tịnh, cả gia đình chúng ta chỉ còn bước ngồi chờ chết…”

Cô ta đè thấp giọng khuyên bảo. Từng câu, từng câu mang theo thâm ý.

Ninh Mẫn runrun quan sát, trong lòng thực sự rất buồn bực, cô gái này tại sao lại muốn Hàn Tịnh giành lấy quyền nuôi dưỡng con? Vậy chuyện khiến họ lo lắng là chuyện thế nào?

“Này, lời tôi nói, chị không nghe thấy sao?”

Hàn Lộ nhìn thấy nha đầu này nhìn cô rất kỳ lạ, hơn nữa còn không lên tiếng.

“Đến lúc đó, có phải tôi nên dắt theo cảcác người cùng hưởng phúc, từ nay về sau cả nhà ở chung một chỗ, cùng nhau hưởng thụ phí ly hôn của tôi?”

Cô đột nhiên mở miệng hỏi lại, cả người cũng như câu nói toát lên một mùi không âm không dương, khiến người ta đoán không được suy nghĩ.

Hàn Lộ nhìn một lúc mới nói:

“Nếu như chị muốn Đông Kỳ lại đi tìm ba nó, nếu như chị còn nhớ đến ân tình của ba đối với chị, thì chị có thể suy nghĩ một chút về A Thuần. A Thuần đáng lẽ sẽ có một tương lai xán lạn, tất cả là tại chị, nó đã bị chị hủy hoại. Đến nay, nó vẫn nhớ chị không quên được, cũng vẫn luôn khao khát muốn ôm đứa trẻ đó. Hàn Tịnh, trong lòng A Thuần chỉ có chị, mấy năm nay, mẹ giục nó kiếm bạn gái, nhưng nó chưa bao giờ đồng ý…”

Ninh Mẫn càng nghe càng cảm thấy câu này không đúng lắm, Hàn Tịnh và Hàn Thuần? Bọn họ có thể có quan hệ gì?

Cô gái này tự cho là đúng, đột nhiên khuyên cô làm hòa với Hàn Thuần…

Lúc trước, cô đoán Hàn Tịnh có thể là chị gái cô ta, nhưng cũng có thể là đứa con gái do Hàn Trùng nhận nuôi. Chuyện này bởi vì những phiền phức liên tục xảy ra gần đây khiến cô chưa điều tra rõ được. Lúc này, nhờ mấy câu Hàn Lộ nói ra, cô có thể khẳng định: Hàn Tịnh tuyệt đối không phải con ruột của Hàn Trùng, chị em Hàn gia biết chuyện này, hơn nữa, 6 năm trước, Hàn Thuần đã thích Hàn Tịnh.

Mấu chốt của vấn đề ở chỗ, tại sao bọn họ có thể cho rằng Đông Kỳ là một “quả bom hẹn giờ”?

Lẽ nào…

Trong lòng cô run lên, lẽ nào Đông Kỳ là con của Hàn Tịnh và Hàn Thuần?

Nhưng cũng không đúng, giấy xét nghiệm DNA rõ ràng viết Đông Kỳ là con của Đông Đình Phong…

Đang suy nghĩ, cô đột nhiên phát hiện Hàn Lộ vẫn luôn ngậm miệng lẩm bẩm, sắc mặt có chút kỳ lạ, cô ta đang lùi lại phía sau, cô theo ánh nhìn của cô ta nhìn sang bên đó, Đông Đình Phong đang đến, tay xỏ túi, bộ quần áo được may thủ công với những đường nét giản dị khiến vẻ ưu nhã cùng với khí chất thần bí, khó có thể đoán của được lộ ra, và theo sau là Trần Tụy.

Cô rõ ràng cảm nhận được Hàn Lộ đang sợ hãi, khuôn mặt đường hoàng, đầy toan tính lúc trước đều biến mất.

“Tiểu thư Hàn Lộ, phiền cô đi theo tôi một chút, thủ tục phẫu thuật của em trai cô, cô phải đến xác nhận một chút!”

Trần Tụy đứng cách đó mấy bước, nói một câu.

Hàn Lộ ngẩn người, cô ta không ngờ tới chuyện này lại được giải quyết như vậy, cô ta dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Hàn Tịnh và Đông Đình Phong: ánh mắt nam nhân dịu dàng nhìn cô gái, còn cô gái vẫn lãnh đạm, thờ ơ, có một loại hơi thở kỳ lạ chạy qua giữa hai người bọn họ.

Nha đầu này lại dám thờ ơ với Đông đại thiếu, gan cũng thật lớn!

Cô ta khom người rời đi.

Sắc trời rất tốt, ánh nắng ấm áp, tuyết đang tan ra, cảnh vật xung quanh lại hiện rõ diện mạo vốn có của nó, chỉ là tuyết tan nên gió có lạnh hơn so với thường ngày. Ninh Mẫn khoanh tay trước ngực, đứng ở chỗ đó, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn mọi người phía dưới đang bận rộn đi đi lại lại. Thế giới ngàn ngàn vạn vạn người, tất cả đều sẽ có cuộc sống bình thường, giản dị, chỉ có mình cô, vẫn phải bước đi trêncon đường ngoắt ngoéo này.

Đông Đình Phong đứng bên cạnh cô, cùng cô ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô, nhưng cô không thèm để ý, và hắn có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô, so với trước đây, nó còn lạnh nhạt hơn nhiều, giống như hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến hắn.

“Này, đang nghĩ gì mà say mê vậy?”

Hắn đưa đầu lại gần cô.

Ninh Mẫn cau này, ngửa đầu ra sau, giữa khoảng cách với hắn:

“Không nghĩ gì cả! Tôi xuống trông Hàn Thuần đây!”

Nói xong xoay người muốn đi, nhưng lại bị hắn kéo trở lại.

“Buông tay ra!” Cô ngẩng đầu lạnh lùng, “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu chạm qua người đàn bà khác động vào người tôi!”

“Anh thấy rõ, em đang tức giận!”

Hắn mỉm cười, ánh nắng khiến nụ cười của hắn trở nên ấm áp, thân thiết, hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh lùng lúc trước trong phòng bệnh.

“Không có!”

“Em có!”

“Tôi không có!”

“Em có!”

“Tôi không thèm để ý đến anh nữa!”

Cô muốn đẩy hắn ra, không muốn cùng hắn dây dưa, nhưng vai cô lại bị hắn giữ chặt, đem ánh mắt băng lãnh của cô cùng với vẻ khinh thường thu vào đáy mắt.

“Nếu như em không tức giận, em sẽ không có phản ứng bất thường như vậy. Em bị mấy lời nói đó làm kích động đúng không…”

Ninh Mẫn lập tức cười lạnh một tiếng:

“Đông Đình Phong, lẽ nào anh cho rằng tôi đang “ăn dấm” (ghen) sao?”

“Lẽ nào không phải?”

Hắn nghiêm túc hỏi lại. Tối hôm qua, lúc ăn cơm bọn họ còn nói chuyện rất vui vẻ, rồi tự dưng Lôi Lôi chạy đến nói về An Na, sau đó, trên người cô rõ ràng xây lên một bức tường chắn vô hình. Tối qua, lúc hắn đưa Lôi Lôi về biệt thự, quay về phòng, cả căn phòng lạnh toát, còn cô đang co ro trong chăn. Chăn đệm đều được thay mới. Bên trên sạch sẽ, không có nửa phần hơi thở của hắn. Đây là cô đang muốn cùng hắn vạch rõ ranh giới trong tiềm thức sao?

Xóa đi nụ cười nhạt, cô nói:

“Con người tôi, lúc ăn sủi cảo chính xác rất thích ăn chua, không chua không động đũa, nhưng đối với đàn ông, xin lỗi, cả đời này tôi chưa từng dính vào thứ đó!”

“Đây là em đang muốn ẩn ý nói với anh rằng, em chưa từng có bạn trai sao?”

Hắn vì câu này của cô mà hai mắt hắn sáng lên, cánh môi cũng cong cong mỉm cười.

Ninh Mẫn bị ánh mắt sung sướng của hắn kích động, tự cho mình là đúng, không chỉ có hai vị lúc nãy, mà vị trước mặt này cũng đáng ghét như vậy, ngay sau đó một câu nói tuyệt đối có thể khiến người ta tức chết không cần đền mạng, không tự chủ được, buột miệng thốt ra:

“Anh lại sai rồi, tôi có bạn trai. Hơn nữa còn rất yêu, rất yêu. Chúng tôi đã từng hẹn ước, cả đời này, tôi chỉ gả cho anh ấy và anh ấy cũng chỉ lấy tôi. Đông Đình Phong, trên đời này không phải tất cả mọi người đều giống như mẹ con An gia đó, liên tục muốn dính lấy anh, chí ít, tôi sẽ không, ít dùng suy nghĩ của anh mà suy đoán tâm tư của tôi thôi… Anh cho rằng anh là gì cơ chứ? Người gặp người yêu sao? Là đô la hay đồng euro? Ai yêu thích chứ?”

Câu này tuyệt đối không phải cái mà Đông Đình Phong thích nghe, thoáng chút đã khiến hắn kích động. Chỉ bởi vì, cô lúc này đây có lẽ có chút căm tức, nhưng tâm tình tuyệt đối là thật. Trong khoảng thời gian ngắn, có một loại cảm giác hỗn loạn vô hình từ trong người xông tới, hắn không hề suy nghĩ nhiều liền cúi đầu hôn cô, giống như chỉ có như vậy, mới có thể trấn an được tâm trạng rối bời của hắn lúc này.

Đúng, lúc này, hắn đột nhiên có cảm giác sợ hãi, có một loại cảm giác chua xót không thể kiểm soát được, bởi vì hắn hiểu rõ một chuyện, cô đã từng yêu sâu đậm một người khác, và trong lúc hắn còn chưa kịp quen biết cô, cô đã từng cùng người đàn ông đó hẹn ước cả đời.

Tính cách cô như vậy nhất định cô không phải người tùy tiện. Tâm tính cô như vậy cũng có thể khẳng định được, người có thể khiến trái tim cô rung động không phải kẻ tầm thường, cho nên hắn sợ, đột nhiên hắn rất sợ người đàn ông đó sẽ từ trên trời rơi xuống, mang cô đi khỏi hắn. Lấy quan hệ hiện tại của hắn và cô vẫn đang trong giai đoạn đặt nền móng, hoàn toàn không có cơ sở, vậy thì khó có thể tranh giành cùng người ta…

Nụ hôn hung hăng đến tàn độc, hắn đem cô dồn vào góc tường, đón lấy ánh nắng, dùng hành động ấy tuyên bố rằng, cô thuộc quyền sở hữu của hắn. Mặc dù có chút vô liêm sỉ, nhưng nó lại có một sức mạnh lạ thường, có thể trấn an tâm tình rối bời của hắn.

Giây phút này, cánh môi mềm mại mang theo mùi thơm và vị ngọt ấy khiến hắn muốn thưởng thức mãi không rời, còn cô cũng có chút lờ mờ, có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Lúc cô kịp thời phản ứng lại, muốn đẩy người đàn ông như đang muốn hút hết không khí trong miệng cô ra, nhưng đẩy mãi không ra, cô bực mình dùng tay muốn đập xuống vết thương của hắn, hắn liền cười một tiếng, phản ứng nhanh nhẹ nắm lấy bàn tay cô:

“Ai, em thật tàn nhẫn!”

Một tiếng thở dài tràn ra.

Trúng độc rồi! Hắn thật sự bị cô bỏ bùa mê rồi! Tại sao vừa động lòng một chút liền thảm hại như vậy… Cái này thật mất mặt.

Vốn là muốn thử xem phản ứng của cô, kết quả lại ngược lại, tim hắn cứ nhảy loạn lên.

“Đông Đình Phong… Đừng cho rằng tôi không dám đánh anh… Anh thử động tới tôi lần nữa xem…”

Hắn vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt ôn nhu, không có vẻ gì hối hận về hành động của mình, hơn nữa còn vui mừng nhìn thấy cô tức giận, bởi đó cho thấy, cô ít nhiều vẫn để ý đến hắn!

“Đông Đình Phong…”

“Xuỵt! Trước tiên hãy nghe anh nói đã, được không?”

“…”

“Em đã từng sống ở Trung Quốc nhiều năm, không biết có nghe qua câu chuyện xuất phát từ “Thuyết phù”của Liệt Tử, câu chuyện có tên là: Cửu Phương Cao(1)xem tướng ngựa. Ninh Ninh, xin em đừng dùng ánh mắt của Tần Mục Công(2)nhìn anh, anh hy vọng em có thể dùng khả năng xem tướng ngựa của Cửu Phương Cao để thấy được bản chất của anh, và không bị vẻ bề ngoài làm cho mê hoặc… Anh làm mọi chuyện, trong lòng đều có chuẩn mực. Như vậy đi, sau 3 ngày nữa, anh sẽ nói rõ với em.”

[(1,2) Đây là điển cố của người Trung Quốc kể về Cửu Phương Cao, bạn thân của Bá Nhạc – một người có khả năng xem tướng ngựa. Khi Bá Nhạc đã già, Tần Mục Công muốn nhờ Bá Nhạc xem tướng ngựa để tìm ra ngựa thiên lý, và rồi Bá Nhạc giới thiệu cho Tần Mục Công bạn thân của mình, Cửu Phương Cao. Sau đó, Phương Cao tìm ra một con ngựa lông đen xấu xí, Bá Công nhìn thấy liền cảm thấy không tin tưởng, nhưng rồi con ngựa mà Cửu Phương Cao chọn chính xác là ngựa thiên lý nổi danh trong thiên hạ. Tóm lại, Đông Đình Phong nói vậy là mong Ninh Mẫn hãy nhìn sâu vào bản chất, đừng chỉ nhìn bề ngoài để đánh giá sự vật, sự việc…]

“Không được gọi tôi là Ninh Ninh, tôi và anh không thân thiết như vậy! Tôi cũng không cần anh giải thích… Đông Đình Phong, anh buông ra…”

Cô không thích hắn gọi cô như vậy, đặc biệt là lúc trên người hắn còn dính hơi thở của người đàn bà khác, cách gọi thân mật như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng như muốn bốc hỏa.

Thật kỳ quái, hắn dựa vào cái gi mà muốn cô cùng ánh mắt của Cửu Phương Cao để nhìn hắn?

Cô không biết Cửu Phương Cao xem tướng ngựa là điển cố gì, cũng không biết nó có thâm ý gì, cô chỉ biết, cô hiện tại rất, rất tức giận, và không cần biết rõ tâm tư của hắn như thế nào.

Đông Đình Phong buông cô ra, cô xoay người vội vã rời đi, tâm tư rối bời như ngồi trên chảo lửa…

Cô ghét cảm giác xuất hiện tâm tình bất thường như vậy, bởi vì cô không có cách nào biết được nó do đâu mà ra.

Có lẽ cũng bởi vì cô không muốn đối diện với loại biến đổi tâm tình như vậy, nó đến rất nhanh, hơn nữa còn cuồn cuộn dâng lên.

Sau này, cô mới hiểu rõ, tâm tình bất thường kiểu đó gọi là: Ghen.

Đông Đình Phong ư, hắn cau mày, thở dài một tiếng, đột nhiên hắn có thể hiểu rõ thâm ý của đạo lý: Cửa thượng bất hạ (bất ổn). Tâm tình hắn hiện tại có thể dùng bốn chữ này để diễn tả.

Hắn đột nhiên có chút phiền não, phải làm như vậy thì cô mới có thể mở lòng sao?

Hai tay nắm lấy lan can, yên lặng nhìn cô rời đi, cho tới khi cánh cửa khép lại, hắn mới xua tay, ý bảo vệ sĩ đứng canh ở cửa đi theo cô. Xoay người, hắn dựa vào lan can, suy nghĩ đối sách. Tình yêu thật là một môn học phức tạp, nhưng ai cũngcó thể phải đối diện với nó.

Trước đây, hắn chưa bao giờ cảm thấy tâm lý phụ nữ lại phức tạp như vậy, hiện tại hắn mới phát hiện, phụ nữ thật sự là loài động vật cái rất khó đối phó.

Đối diện với loài động vật như vậy, bất luận là ai cũng không có cách nào dùng những kiến thức mà mình học được để giải quyết. Hãy đến nói cho ta biết, khi bạn động lòng với một người phụ nữ thông minh không kém gì bạn, vậy phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng có được trái tim cô ấy…

Thật sự rất khó!

Hắn thở dài một tiếng, nhưng lại khẽ cười, đây là một trải nghiệm mới mẻ, yêu một người sẽ có chút thấp thỏm lo sợ, có chút thủ đoạn, cảm giác giống như không có kết quả giống như mong đợi, ngược lại còn đẩy chính mình vào cục diện bị động…

Người đời đều nói tình yêu sẽ khiến người ta vừa vui sướng vừa đau khổ, người đời còn nói, tình yêu có thể khiến con người ta trở nên ngốc nghếch. Hôm nay, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được mùi vị đó…

Nhớ cái đầu của hắn bình thường toàn suy nghĩ mấy biến động thị trường cùng với những con số, nhưng hiện tại lại vì chuyện này phiền não, nó khiến hắn không muốn thở dài cũng khó.

Nhưng hắn vẫn rất hạnh phúc, trong cuộc đời, có thể gặp được một người mình thích quả thật không dễ. Và hắn có thể xác định, người con gái tên Ninh Sênh Ca này chính là tiểu ma nữ, khắc tinh của cuộc đời hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.