Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 184: Chương 184




Hoắc phu nhân kích động cắn môi dưới, liền không nhanh không chậm nói tiếp: “ Tình yêu của Khải Hàng nhà tôi, rất yêu Ninh Mẫn, yêu rất nhiều, nhớ con bé sáu năm trời. Nó cũng từng đề cập với chúng tôi, hạ quyết tâm đời này chỉ cưới mỗi Ninh Mẫn, cũng nói với hai ông bà của chúng tôi.”

“ Bốn tháng trước, cuối cùng nó cũng tìm được con bé. Cũng đem Vãn Vãn về nhà, chờ tiểu Ninh ly hôn xong, khi về nước, chúng tôi có thể đám cưới liền.”

"Đáng tiếc, không như mong muốn . Trên đường về lại xảy ra chuyện. Tiểu Ninh bị vây ở Trúc quốc. Bốn tháng qua, chắc tiểu Ninh gặp rất nhiều chuyện đau đầu. Nhưng Khải Hàng vì con bé, cũng chịu khổ không ít.

"Rất không dễ dàng, tiểu Ninh về nước, lại vì muốn vào nhà họ Đồng. Đông đình phong biết chuyện còn chưa nói, dù sao bộ dáng của Hàn Nhu giống tiểu Ninh, chuyện này, chúng tôi cũng không biết. nhưng mà, về sau cậu ấy cũng biết.

“ Dưới tình huống đó, tiểu Đông không đưa cháu đi khu D, ngược lại lại phong tỏa mọi tin tức của cháu, sau đó, lại đi làm giấy kết hôn. Cái này không phải cách làm hay, cậu ta làm vậu thì đúng hay sao?”

Đông Dạng nghe vậy, không khỏi cười lạnh, muốn nói chuyện, giọng nói lạnh lùng nói: “ Thật sự bồn cười, chuyện sáu năm trước các người có thể quên đi, tại đến sáu năm sau các người mới cưới sao? Người nào quy định, tiểu Ninh nhà tôi phải làm con dâu của nhà họ Hoắc các người? Chẳng lẽ bởi vì tiểu Ninh sinh cho nhà mấy người một đứa cháu gái, thì con bé phải vào nhà mấy người sao? ”

“ Thì sao, sinh cho một đứa cháu gái thì như thế nào? Nhà họ Hoắc không phải không có con riêng ở bên ngoài, cũng không phải tất cả họ đều vào nhà họ Hoắc các người. Không thể… cháu dâu tôi, không thể vào nhà họ Hoắc các người, thì không cho người khác theo đuổi nó sao? Trên đời này làm gì có chuyện vô lý như vậy. ”

Đông Dạng nói lại, cô là người vui vẻ khi thấy người ta gặp họa, cũng là người hết sức tuyệt tình, luôn nghĩ cho Đông Đình Phong, đem những chuyện xấu của nhà họ Hoắc nói lên, lập tức làm cho Quý Như Tịch á khẩu.

Trước kia Đông Dạng là người hướng nội, bất quá, ba mươi năm trước xảy ra chuyện đoa, tính tình của bà biến đổi rõ ràng, có lẽ mạnh mẽ hơn, nhìn xa trông rộng hơn, mieengj lưỡi cũng càng sắc bén hơn. Quý Như Tịch tạm thời không thấy trả lời được, bà càng nâng giọng nói lên: “ Nhà ta rất có phúc. Không giống nhà các người, làm chuyện như vậy mà không chịu trách nhiệm.”

“ Lúc đó cháu trai tôi chưa lấy vợ, cháu dâu chưa gả chồng, thì sao không thể đăng ký kết hôn?”

“ Việc giấy kết hôn cũng không phải do một người có thể làm ra. Được hai đứa nó ký tên, thì mới thành một cái giấy kết hôn hoàn chỉnh.”

“ Bà không thấy bộ dáng vui vẻ của tiểu Ninh khi ký xong giấy kết hôn đâu?”

“ Làm sao mà tôi không thể phân biệt được sự vui vẻ của cô dâu khi kết hôn?”

Xảo quyệt.

Đúng là rất xảo quyệt, bà vẫn ở trong phòng khách, lấy điện thoại bật tấm hình cho mọi người coi, hơn nữa đem vẻ đẹp của Ninh Mẫn khi đó cho mọi người coi, them một chút mắm và muối.

Bà muốn cho người nhà họ Hoắc tức chết?

Ninh Mẫn nghe các bà tranh luận, nhìn thấy tờ giấy kết hôn trên màn hình với nụ cười của mình, trên trán cô đổ mồ hôi lạnh, tâm cô kêu réo kịch liệt, rất bất đắc dĩ!

Cô muốn nói nhưng Đông Đình Phong lại bảo cô không nên xen vào.

Cô không biết anh định làm gì, nên chỉ im lặng, nhìn sắc mặt Hoắc Khải Hàng ngày càng khó coi, trắng đên đáng sợ, long mày nhíu chặt.

Trong lòng cô thở dài.

Mọi người trong nhà họ Ninh đều im lặng.

Một hồi lâu, Hoắc phu nhân mới nói: “ Tôi biết, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiểu Ninh là một cô gái tốt, xinh đẹp. Lần đầu khi người con trai gặp sẽ rất thích nó. Nam chưa kết hôn, gái chưa cưới, sinh lòng yêu nhau, muốn theo đuổi nhau, cũng là chuyện thường tình. Nhưng mà, tiểu Đông làm vậy không có thỏa đáng.”

“ Cháu đâu có thấy chỗ nào không ổn?” Giọng nói Đông Đình Phong rất bình tĩnh. Khi bà ấy nói chuyện, giọng nói rất sắc bén, nhưng từ ngữ rất uyển chuyển.

“ Nam nhân theo đuổi nữ nhân, là chuyện bình thường. Hai nam nhân theo đuổi nữ nhân, cũng là chuyện bình thường. Nếu trong lòng minh trong sạch, là chính nhân quân tử, thì sẽ để cô ấy tự do, cạnh tranh quang minh chính đại. Sao phải lén lút chứ.” Bà Hoăc thản nhiên nói.

Đông Đình Phong khinh thường cười, quay đầu nhìn vợ mình, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, lấp lánh, khuôn mạt hồng lên, cho thấy cô đang bị lời ấy làm phiền, anh phủ định cách nói của bà ấy: “ Hoắc phu nhân, cái này không gọi là lén lút, gọi là tốc chiến tốc thắng. Đông Đình Phong tôi làm chuyện gì, làm việc gì, cũng luôn như vậy. Bà gán tội danh cho cháu vậy, chẳng khác nào nói vợ cháu không có hiểu cháu…”

Nói đến đây, anh đột nhiên im lặng, bởi vì Hoắc Khải Phong đang ngôif xe đang đang di chuyển nó qua đây.

Lần này, anh không có nhìn Ninh Mẫn, mà nhìn thẳng anh ta, mở miệng nói: “ Truy cứu ai đúng ai sai, đều là dư thừa. Ai cũng không thể cho sự việc quay trở lại lức đầu. Trong tương lại! Đông Đình Phong, chúng ta đều hối hận.”

Đông Đình Phong nhíu mày, gương mặt bức người, hiện lên một chút phức tạp rồi mỉm cười: “ Nam nhân tự nhiên có khí chất của nam nhân!”

“ Được!” Hoắc Khải Phong gật đầu, ngược lại nhìn về phía cô.

“ Các người đang nói cái gì?” Ninh Mẫn có phần bất an.

“ Anh cùng Đông Đình Phong mới có chung nhận thức.”

Cô nhìn vào ánh mắt anh, giọng nói Hoắc Khải Phong có vài phần nhẹ nhàng, không có vẻ lạnh lùng.

“ Cái gì mà chung nhận thức?”

Cô nhìn anh một cái, lại nhìn chăm chú Đông Đình Phong, tâm cô đập thình thịch.

Đông Đình Phong nghiêng người hơi mỉm cười, đêm vẻ đẹp của cô khắc sâu vào trong óc, ai có thể biết lại nói ra như vậy, hậu quả như thế nào.

Anh đứng trước mặt cô, tìm từ, lấy giọng nói bình tĩnh, thổ lộ lại: “ A Ninh, anh biết, em không thể quên những năm tháng đã qua, em là một nữ nhân thông minh, không thể quên được bạn trai trước. Anh ta yêu em, cũng vì em mà không màng đến tính mạng, quên cả sống chết. Em cũng thích anh ấy. Ít nhất trước kia, thời gian sáu năm, một mình nuôi Vãn Vãn, người em yêu ở đâu, anh nghĩ anh đến không đúng lúc, tại cái lúc mà anh gặp em, anh thích em, nên anh mới theo đuổi em.”

“ Vận mệnh không bạc đãi chúng ta, để cho chúng ta đến với nhau.”

“ Dường như có em làm bạn đời, cuộc sống còn lại của cuộc đời, anh nghĩ như vậy là anh đã mãn nguyện rồi. Anh không muốn buông tay em.”

“ Nhưng mà, nếu anh chỉ đem em trói buộc vào cuộc hôn nhân này, anh không biết trong lòng em có hối hận hay không, cũng khoong thể có cách nào mà biết được, em có còn nhớ cuộc tình cũ không, mà không thể toàn tâm toàn ý với cuộc hôn nhân của chúng ta.”

“ Anh đã từng nói với em, lần đầu khi kết hôn, anh nghĩ anh có nghĩ đên lợi ích, nhưng lần thứ hai mết hôn, anh chỉ muốn cùng người anh yêu đi đến cuối cuộc đời.”

“ Anh cũng đã nói, anh sẽ cho em thời gian để quên, cũng sẽ chờ đợi…”

“ Khi chúng ta sống chung, chúng ta rất hợp với nhau…”

Nghe đến đó, cô hít một hơi, bình tĩnh hỏi một câu: “ Cho nên, anh muốn như thế nào?”

Cô thấy giọng mình hơi run run, như có cái gì cắm vào tim cô, đau đến nghẹt thở.

Đông Đình Phong bước lại gần, vịn vào vai cô, cắn cắm môi, dừng một lúc, như là đang suy xét, sau đó nói: “ A Ninh, anh cùng Hoắc Khải Phong có ước định: Anh không lấy hôn nhân để trói buộc em, tương lai, dm muốn ở chung với ai, hôm nay, em ở trước mặt người thân, em hay lựa chọn lại một lần nữa.”

Lời này, rõ ràng mạnh mẽ, mà còn kiên quyết, khẳng định.

Đông Dạng sau khi nghe xong, sắc mặt biến đổi rõ ràng, phút chốc đứng lên, hung hang đánh vào trán của anh: “ Đứa bé ngốc này, đang làm việc ngu ngốc gì vậy? Lại đem người mình yêu đẩy ra ngoài làm gì? Đều đã ký giấy kết hôn, lại còn chọn lựa gì nữa?”

Bà nhẹ nhàng than: yêu sâu quá cũng không phải tốt.

Bà coi rất rõ ràng, đứa ngốc này, yêu sâu đậm, cho dù thời gian ngắn, nó cũng không muốn người nó yêu phải hối hận, cảm thấy ủy khuất. Cho nên, nó thà rầng chính mình ủy khuất.

Đông Lục Phúc ngẩn ra, sau đó rồi cảm khái.

Tình yêu này, đủ sâu.

Chỉ có yêu thật lòng, mới có thể suy nghĩ cho đối phương.

Chỉ là, nếu cháu dâu vẫn còn yêu người cũ, trong tim chỉ có Khải Hàng, thì thật là một tổn thương rất lớn.

Ninh Trùng liếc Lăng Châu một cái, chuyện lo lắng của họ, bây giờ không còn nữa, nhà họ Đông rất quân tử, lại đồng ý buông tay…

Bọn họ to mắt nhìn con gái, xem thái đọ hiện giờ của con.

Môi Ninh Đại Hải hơi nhếch lên: Đối với tiểu tử Hoắc Khải Hàng này, ông rất vừa ý.

Trước kia từng đến nhà họ, thừa dịp không có Ninh Mẫn, mới đến, cùng ông chơi cờ, cùng ông uống rượu, cumg ông nói chuyện, đứa nhỏ này muốn tìm kiếm Ninh Mẫn, cũng trong khoảng thời gian này, làm cho người nhà họ Ninh chấp nhận cậu ta, làm tốt người chông tương lại tìm Ninh Mẫn trở về, chuẩn bị tất cả.

Tiểu tử này, bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng khi đến Nhà họ Ninh, lại rất vui vẻ. Ít nhất rất hợp ý ông.

Duy nhất cái bọn họ bất mãn là cậu ta phụ tình cảm sáu năm của Ninh Mẫn, hại Ninh Mẫn chịu khổ như vậy.

Còn có cửa nhà họ Hoắc rất cao, bối cảnh phức tạp, ông lo lắng Ninh Mẫn sẽ chịu khổ.

Người nào từng nghĩ, là cháu gái bảo bối của ông, trải qua nhiều chuyện, sau cùng do sợ hãi mà vội vàng cưới, nhưng mà điều kiện thì không kém nhà họ Hoắc.

Trước đây, ông có điều lo lắng khi Đông Đình Phong lấy Mẫn Mẫn, có hạnh phúc hay không. Mà lúc này, ông thấy biểu hiện của cậu ta, thực sự rất vừa lòng, trong lời nói, đều là thương yêu. Cho nên, bất luận Mẫn Mẫn chọn người nào, ông đều không phản đối.

Đến như Hoắc Trường An cùng Quý Như Tịch, nhưng lại khẽ nhíu mày: Bởi vì Đông Đình Phong nói rất êm tai.

Bọn họ biết, có đôi khi, lui cũng là một loại phương thức để tiến.

Chỉ cần đắn đo là tốt, không thấy được không có phần thắng.

Hoắc Khải Hàng mấp máy miệng, không thích anh ta đụng chạm cô, cũng không thích cách nói của anh ta.

Thật buồn là anh không thể đứng lên đem cô kéo lại.

Đông Đình Phong có thể biểu hiện rộng lượng như vậy, nếu anh có hành vi cực đoan, người chịu thiệt chỉ có thể là anh.

Chuyện không có lý trí, anh không làm. Anh không thể kích động.

Mà cái kia đã đem tình thế cho cô quyết định, nhưng anh lại không thể tin nên đã trừng mắt với anh ta.

Anh ta tiếp tục nói, rất bình tĩnh, nhưng hai tay lại tăng them lực: “ A Ninh, anh cùng Hoắc Khải Hàng đã ước định, bất luận em chọn ai, người kia tuyệt đối không được đến quấy rầy em.”

“ Bốn tháng qua, em ở bên bờ sinh tử, sáu năm này, em phải sống tha hương vất vả, anh biết em kiên cường, nhưng mấy ngày nay, anh cũng thấy vẻ yếu ớt của em.”

“ Anh hy vọng, tương lại nếu em khổ tận cam lại, về sau sẽ hạnh phúc. Cho nên, anh buông tay, cho em chọn lựa lại một lần nữa.”

“ Nếu em muốn tiếp tục tình yêu cũ, anh buông tay, hơn nữa sẽ chúc phúc em, nếu em muốn tiếp tục hôn nhân với anh, nếu như tiếp tục, chúng ta sẽ làm một cái hôn lễ đề bù lại…” Giọng nói vừa ngừng, mọi nơi đều im lặng.

Tất cả mọi người im lặng, chờ quyết định của Ninh Mẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.