Loạn nhưng mà mạnh mẽ, suy nghĩ kỹ lại lời của hắn một chút, rồi bà mới hỏi:
“Con nghĩ tới chuyện gì?”
“Khi đó, An Na từng ra ngoài một mình. Cô ta đi đâu không ai biết hết. Thời gian đó, người của con đều theo dõi cô ta, chỉ có ngày đó cô ta từng mất tích ba bốn tiếng. Con phải điều tra rõ lúc đó cô ta đi đâu! Mẹ, bên ngoài có người đã từng giúp đỡ cô ta. Chuyện này , vô cùng quan trọng.”
Hà Cúc Hoa giật mình nhìn con trai bà, đứa trẻ này từ nhỏ đã được bà nuôi lớn, tâm tư càng lúc càng sâu rồi… Trái tim kia, bà cũng không còn nhìn thấu nữa.
Bà đã cảm thấy vui mừng, đứa nhỏ đã trở nên vô cùng ưu tú, có thể giải quyết tất cả nguy cơ, có thể lúc bà yếu ớt mà an ủi, hiếu thuận có trái tim nhân hậu như vậy, khiến bà thương cảm, chung quy không phải côn trai ruột của bà, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Hơn nữa cái chết của Diệu Hoa, rất có khả năng liên quan đến Hoắc gia, mà hắn lại là con cháu Hoắc gia… loại cảm xúc phức tạp này, thế nào cũng không rõ ràng được.
Bà trầm mặc một chút, ân oán chính trị quá phức tạp, bàn tay người đứng sau màn lại quá dài. Bà rõ ràng, chuyện này cho dù tra cũng không tra được cái gì, chỉ cần An Na không chịu nói, vậy cũng chỉ có thể từ từ tra thôi.
“Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy……” Bà thở dài.
Đông Đình Phong thấy bà nhăn mày, còn lấy tay xoa huyệt thái dương, liền đứng lên đi vòng ra phía sau ghế sofa bà đang ngồi xoa giúp bà, một bên còn trấn an cảm xúc không yên của bà, cuối cùng cũng khiến bà bình tĩnh lại.
Lúc này, đồng hồ trong thư phòng vang lên, kim đồng hồ chỉ đúng một giờ, thấm thoát đã tới buổi chiều, bà vỗ tay hắn, nói:
“Không sao đâu, lại đây ngồi đi….Haizz, Lôi Lôi mà biết chăm sóc và hiểu chuyện bằng một nữa của con thôi thì tốt biết mấy.”
“Mẹ, mỗi người đều có một đoạn thời gian ngây ngô mà, quá hiểu chuyện chỉ tạo thêm áp lực cho mình thôi. Tính tình của em ấy thẳng thắng vui vẻ như vậy kỳ thật cũng rất tốt.”
Hà Cúc Hoa lắc đầu: “Con đó, lại khen em gái của mình…chuyện này đối với nó, cũng không phải chuyện tốt. Đúng rồi, hôm qua Thần phu nhân có tán gẫu với mẹ vài câu,ý tứ của họ muốn hợp tác con trai thứ ba của họ với em của con, con thấy có thích hợp hay không. Người đó là giáo viên, là người duy nhất ở Thần gia mà không làm quân nhân, năm nay hình như 28 tuổi, tính tình ngay thẳng thật thà, vừa lúc có thể quản em gái con.”
Đông Đình Phong ngẩn người, cảm thấy ngoài ý muốn, ngồi xuống lại hỏi:
“Mẹ nói người tên Thần Kềnh đó hả…. ừm cậu ta không tệ. Có điều, Thần Kềnh đã có người trong lòng. Khẳng định sẽ không đồng ý mối hôn sự này. Nói thật ra thì em con vẫn còn nhỏ, mẹ cứ để nó thoải mái một thời gian đi! Chúng ta cũng không cần môn đăng hộ đối gì chỉ cần nhân phẩm tốt là được. Hơn nữa Thần Huống cũng không có nói với con, mà cho dù hai nhà Thần Đông không có quan hệ này thì chúng ta vẫn hợp tác được. Không cần phải dựa vào đám hỏi hay cưới đâu mẹ.”
Hà Cúc Hoa cũng không có tính quyết định thay con gái bà, chỉ cảm thấy con trai họ cũng là một người tốt. Nhưng người ta có người trong lòng rồi, vậy thì không được. Việc này là không thể rồi, ngược lại nói:
“Vậy thì để nói sau đi!Đúng rồi, khi đó vừa mới về, mẹ nghe con nói muốn đi Quỳnh Thành…”
“Dạ!Nhưng con cũng muốn mẹ đi cùng. Bàn bạc chuyện hôn lễ.. Ông nội cũng sẽ đi theo..”
Trong lòng Hà Cúc Hoa biết rõ, chuyện này kết cục đã định rồi.
Bà bắt đắc dĩ chọc trán hắn: “Thật không biết trong đầu con là cái gì, .. NInh Sênh Ca cũng không tệ, tóm lại là..”
“Mẹ, chuyện cũ đã qua đừng nhắc lại được không?”
“Được rồi, mẹ không so đo, chỉ là con thấy hai người xứng đôi sao? Hoàn cảnh xuất thân khác nhau..”
“Nhưng con yêu cô ấy.”
“Còn cô ta, cô ta yêu con sao?
Hà Cúc Hoa cảm thấy người con gái đó không thật lòng với con trai bà.
“Không phải cô ấy đã trở lại sao? Mẹ yên tâm, con có thể khiến cô ấy từ từ yêu con…”
“Tự tin như vậy?”
Hà Cúc Hoa nhíu mày nhìn.
“Mẹ, con cảm giác được.”
“Đuwojcc, mẹ đi với con, sớm một chút định hôn sự này… chẳng qua, mẹ phải nói chuyện với cô ta một chút..”
Lần đầu tiên mẹ chồng con dâu nói chuyện, giữa trưa ngày 7 tháng 2 năm 2012, địa điểm là lầu hai ở phòng chính.
Ninh Mẫn đối mặt với Hà Cúc Hoa ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
Bên trong có hai người phụ nữ, Đông Đình Phong đã bị đuổi ra ngoài.
Hà Cúc Hoa nói: “Mẹ cần nói chuyện riêng với cô ta. Con yên tâm đi, mẹ cũng không phải là hổ dữ, sẽ không ăn cô ta vào bụng. Người con dâu này cũng không phải là đứa con gái mới lớn chưa từng trải việc đời. Trong khi sử dụng súng đạn, địa vị còn cao hơn chúng ta.”