Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 271: Chương 271




Bọn họ nói: “Vậy tìm cho anh người còn trong trắng.”

Hắn không có cự tuyệt cũng không có đáp ứng.

Vào thời điểm này hắn cảm giác thân thể không phải của mình.

Sau lại có người đến ôm hắn, hôn hắn... thân thể tuổi trẻ cứ như vậy mà bị thiêu đốt...

Sau này có phát sinh ra chuyện gì hắn cũng không nhớ rõ.

Tuyệt đối không nhớ rõ.

Khi tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở bệnh viện, mẹ hắn mắng hắn hồ đồ, như thế nào lại đụng chạm vào cái loại như thế này, đó là một hội hư hỏng.

Hắn quỳ xuống trước mặt mẹ mà thề sẽ không bao giờ như vậy nữa.

Ngày đó, mẹ hắn ôm hắn khóc.

Ngày đó, người cha đáng quý của hắn xuất hiện ở phòng bệnh, thản nhiên hỏi một câu:

“Còn nhớ rõ đã phát sinh ra chuyện gì sao?”

Đầu hắn đang trống rỗng bỗng nhiên dao động, đại khái là dùng rất nhiều thuốc, nên mới phát sinh ra những hành vi như vậy, còn hắn cái gì cũng chẳng nhớ rõ nữa.

Hắn hỏi: “Con không phải là đã làm chuyện vi phạm đạo đức chứ?”

Mẹ hắn trầm mặc một chút sau đó lắc đầu:

“Không có! Chẳng qua cũng có một chút rắc rối. Nhưng cũng may việc này đã được khống chế rồi. Con cứ an tâm tĩnh dưỡng, chuyện bên ngoài đã có ta và cha con xử lý ổn thỏa.”

Mẹ chưa bao giờ nói dối hắn, hắn tin, cũng không có hỏi tiếp – thời gian này cũng không ai tới tìm hắn lấy lời khai. Hoắc gia là quý tộc, có quyền lợi vô cùng tối cao, phải đem chuyện bất lợi này áp chế không cho phát sinh ra chuyện gì nữa.

Bởi vì thân phận, nên chuyện hắn hút thuốc phiện không có tung ra ngoài.

Nghỉ ngơi hồi phục sau hai tháng, chuyện này cũng dầm dần phai nhạt không còn là chủ đề nóng hổi cho mọi người bàn ra tán vào nữa. Hắn bị ông nội bắt học trường cao đẳng quân sự, từ nay về sau tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, cuộc sống hoàn toàn bị khép kín trong học viện quân sự.

Cuộc sống gian khổ đã rèn luyện ý chí của hắn, rất nhanh những chuyện trước kia đều dần phai nhạt trong tâm trí hắn. Một lần nữa cuộc sống của hắn lại bắt đầu.

Hắn đã nghĩ thông suốt, hắn đã trưởng thành, không cần thế nào cũng phải đi lấy lời khen thưởng của cha, nắm chắc phương hướng cuộc đời mình, làm cho cuộc sống của mình trở nên giá trị, đây mới là chuyện duy nhất mà hắn phải đối mặt.

Sau khi bắt đầu, hắn đã bị cuộc sống bận rộn vây quanh, chứng minh giá trị của chính bản thân mình, để củng cô địa vị trong Hoắc gia, cố gắng làm cho mình trởthafnh người thừa kế toàn diện.

Hắn chưa từng nghĩ tới, sau chuyện hút thuốc phiện, cất giấu một bí mật không ai ngờ tới, hắn thậm chí có một người con trai mười bốn tuổi.

Đứa bé này xuất hiện, vô tình đánh cho hắn một bạt tai thật mạnh, đồng thời, bộc lộ một mặt bản chất xấu xí dơ bẩn trên con người hắn.

Hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lúc này, trên màn hình xuất hiện một gương mặt trẻ tuổi rất gầy, hình dáng kia rất giống hình dáng của hắn lúc mười bốn tuổi.

“Trương tiên sinh, hôm nay như vậy là đủ rồi! Cứ như vậy đi.”

Trương Kiện quay đầu nhìn về phía bên kia, sau đó gật đầu, lấy cây châm trên tay Cố Hiểu xuống, cúi đầu trấn an cô, làm cô bình tĩnh rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Thiếu niên kia ngồi ở trên giường, nắm tay cố Hiểu, ánh mắt hồng hồng, ẩn trong hốc mắt có giọt lệ chực trào ra.

Hoắc Khải Hàng nhìn chằm chằm cậu thanh niên đó, ánh mắt hơi thu lại, hỏi:

“Đây là... Cố Đan?”

“Ừ!” Đông Đình Phong gật đầu.

Hoắc Khải Hàng đã rõ, hóa ra tối hôm đó chuyện Ninh Mẫn muốn nói thì ra chỉ có vậy.

“Hoắc Khải Hàng, lúc trước ta cùng A Huống đã nói chuyện qua điện thoại, nghe hắn nhắc tới Cố lão gia không phải chết vì bệnh mà là do mưu sát. Đã có một lần, Cố gia cho rằng Hoắc Thủ tướng âm thầm bắt người mưu hại, vì thế mới có, chuyện Hoắc phu nhân sau khi sinh bị bắt cóc, có phải hay không?”

Đông Đình Phong nhắc tới Thần Huống đã nói qua chuyện này. Nghe nói chuyện này lúc trước rất kinh khủng. Hoắc phu nhân bị bắt cóc vốn là chuyện đại sự, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, vì Hoắc gia và Cố gia đã làm một thỏa thuận nào đó, vì thế Quý Như Thương mới gả vào Cố gia.

“Ừ! Hình như là chuyện đó ông nội ta có nói hơi quá lên, nhất là chuyện vu oan đó, người ngoài còn tưởng Tam gia lợi ích liên minh Hoắc Thần Cố bị phá hủy.”

Hoắc Khải Hàng nói: “Cố gia vẫn cho rằng ông nội ta phái người đi mưu sát Cố lão gia. Nhưng thật ra thì không phải.”

Chuyện này đúng là không phải nhưng hiện giờ chưa có cách nào để giải thích rõ ràng.

“Thần lão gia còn nói, Cố lão phu nhân tự mình từng lập một cái phép tắc trong gia đình cho thế hệ sau của Cố gia: hai nhà Cố Hoắc không được kết thông gia với nhau. Còn đưa ra ví dụ, lúc trước có một người con gái Cố gia thích một người trong Hoắc gia, hôn sự này cuối cùng tan vỡ. Có chuyện này hay không?”

“Có chuyện này em họ ta vô tình biết được.”

Hoắc Khải Hàng gật đầu.

“Như vậy là có thể giải thích vì sao Cố Chấn sau khi biết được con gái mình đã sinh cho Hoắc gia một đứa con trai lại đem Cố Đan giấu đi rồi.”

Nguyên nhân là do hai gia tộc đã có ân oán với nhau.

Chuyện hai gia tộc thù hận nhau đã đóng băng ba thước rồi chứ không phải ngày một ngày hai.

Một cô con gái riêng, không có năng lực làm cho băng tuyết giữa hai nhà thuyên giảm, cũng không thể vì thế mà bôi nhọ lên Cố gia nên đứa trẻ bị giấu đi là phải.

“Hiện tại Cố Chấn và Cố Tịnh, đều đang cạnh tranh Chức Thủ tướng, bọn họ tưởng hai nhà Đông Hoắc đang có mâu thuẫn, nhằm chia rẽ hai nhà để quan hệ rạn nứt, cho nên bọn họ liền lợi dụng Cố Đan...”

Đông Đình Phong nhẹ nhàng nói.

Cách làm này thật sự làm cho người ta thất vọng và đau khổ.

Cố Chấn nuôi Cố Đan, để khống chế con gái hắn, sau đó khống chế Đổng gia, Đổng gia thông qua manh mối đến lấy thuốc phiện, sau đó lấy lý do là vắc-xin phòn bệnh để tiêm vào người Vãn Vãn, phá hoại quan hệ giữa hắn và Ninh Mẫn, làm cho bọn họ bởi vì Vãn Vãn bị bệnh mà đoạn tuyện quan hệ với nhau. Hai nhà Đông Hoắc hoàn toàn tuyệt giao. Vì đúng là Đông Đinh Phong đã hoàn toàn buông tay mối quan hệ giữa hai nhà.

Nếu lúc này có tin tức nào đả kích đến Hoắc gia, Hoắc thị muốn lên cầm quyền một lầm nữa sẽ là chuyện khó như lên trời.

Đây chính là mục đích của bọn họ.

“Tình trạng thân thể nó hiện giờ thế nào?”

Hoắc Khải Hàng nhìn đứa con trai kia, thấp giọng hỏi. RE hình như là thuốc cấm.

“Cần phải phân tích RE, sau đó điều trị tốt, nếu không sớm chăm sóc tốt thân thể nó, căn bệnh sẽ ngày càng tăng lên, ảnh hưởng trục tiếp đến tương lai và chất lượng sinh hoạt của nó.”

Kiều Sâm nói một chút sau đó hỏi ngược lại: “Hoắc thiếu có cần hay không tôi thay anh làm giúp một bản xét nghiệm ADN?”

Màn hình tắt.

Hoắc Khải Hàng vô lực ngồi, đờ này hắn không có được tình thương của cha, đã có lúc hắn cũng cảm thấy tiếc chuyện này, không nghĩ tới con hắn cũng gặp vận rủi như thế này.

Hắn rất áy náy, nếu không phải lúc trước hắn nhất thời phóng túng, cũng không làm ra cái kết quả như vậy.

Hắn đau lòng khổ sở. Cuộc đời hắn như thế nào lại có nhiều tai họa đột ngột như vậy?

Hắn ngồi thật lâu, suy nghĩ chuyện này tại sao khó khăn như vậy?

Cả người mê man hỗn loạn.

Đông Đình Phong không nói lời nào, cho hắn thời gian tiêu hóa hết chuyện này, ung dung ngồi uống trà.

Lúc này, di động vang lên, là cô cô gọi tới.

Hắn đi vào phòng bên cạnh, đóng cửa lại nhận điện thoại.

Đông Dạng hỏi: “con trở về Ba Thành khi nào cũng không có nói với ta?”

Hắn nói: “có việc gấp mới quay về, tiểu Kỳ vẫn còn ở lại bên kia mà. Nếu cô có rảnh thì đi xem xem. Tuy con để lại A Lực ở bên kia, nhưng A Lực và tiểu Kỳ cũng không thân nhau. Cũng không biết nó ở bên kia, có thói quen luyện tập không?”

Đông Dạng noi: “ta buổi chiều về Ba Thành. Có muốn hay không ta và tiểu Kỳ cùng về?”

“Không cần để tiểu Kỳ đi cùng Vãn Vãn đi!”

Đây là anh em sinh đôi, từng ở trong bụng một người mà hình thành nên cơ thể, vừa sinh ra, bọn chúng liền bị chia lìa, cho tới hôm nay mới lần nữa gặp lại, chúng cần phải bồi dưỡng tốt tình cảm.

Chỉ cần nghĩ đến bọn chúng đều là con mình, Đông Đình Phong lại vô cùng phấn khởi, đáng tiếc hiện tại không phải thời điểm phân tích chuyện này, nân hiện giời hắn phải nhịn.

Hắn hỏi: “Bên kia toàn bộ sổ sách tra tốt?”

Đông Dạng nói: “không, có chút chuyện phải quay về nhà tổ một chuyến.”

“Chuyện gì vội vã như vậy?”

“Ta đáp ứng lời cầu hôn của Kim Hàm rồi! Giờ chính thức dẫn hắn gặp gia gia. Cẩn Chi ta rốt cuộc đã lấy chồng rồi, mau chúc mừng ta...”

Đông Đình Phong ngây người một hồi lâu:

“Chờ một chút, chờ một chút, cô không phải đã nói là không kết hôn sao?”

“Hiện tại ta muốn kết hôn, có thể chứ?”

“Không đúng, người rốt cuộc bị cái gì kích thích?”

“Không được, việc này chờ con trở về chúng ta thảo luận. Kim Hàm là một người đàn ông tốt, gả cho anh ấy ta cũng yên tâm.”

Nói xong câu đó Đông Dạng cúp máy để lại Đông Đình Phong ngẩn người.

Ba mươi hai năm, cô cô không chịu lập gia đình, cô nói, cô đối với đàn ông không có cảm giác.

Cô đã từng nghĩ rằng muốn ở vậy đến suốt cuộc đời, cô nói trái tim cô đã chết từ lâu.

Cô nói cô không thể nào quên được hình ảnh người con trai mình chết thảm như vậy.

Cô nói, đàn ông chạm vào cô, cô cảm thấy cả người sởn gai ốc. Đàn ông hôn cô, cô cảm thấy ghê tởm.

Cô không có cách nào để đối mặt với cuộc sống hôn nhân.

Cô sinh ra một loại bệnh kì quái.

Người cô cô yêu đã một tay làm cô cô ra nông nỗi này.

Đang nghĩ tới tào tháo, tào tháo liền đến. Hắn cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, là Hoắc Trường An gọi đến.

Hắn ngẩn ra, do dự một chút mới nhận điệnthoại.

“Bộ trưởng Hoắc , có chuyện gì?”

Hoắc Trường An nói:

“chúng ta phải gặp mặt, nhìn xem có thể hay không bàn bạc một số chuyện có thể hay không để hai nhà Đông Hoắc cùng hợp tác?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.