chương 27.2
Đông Lôi rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, vốn là bởi vì Cố Duy mà tâm trạng cô không được tốt, nghe mấy cô nói bậy về Thần Huống như vậy, những tâm tình bực bội kia ngược lại là đều bị thổi tan rồi, buồn cười hơn nữa những tâm tình bất đắt dĩ lại dâng lên trong lòng —— từng người muốn bết bát Thần Huống như vậy. . .
“Không biết! Anh Thần không phải loại người như vậy! Trên sinh lý khẳng định cũng sẽ không có vấn đề. Mấy cậu xem tiểu thuyết nhiều quá rồi. . .”
Cô nhớ đến dáng vẻ dung túng khi Thần Huống đưa cô đến đây, còn có giọng nói kiên định là sẽ đón cô.
Chu Phục Linh nóng nảy, thật muốn tách đầu người này ra nhìn một cái, con nhỏ này sao lại bị ma quỷ ám ảnh nữa nha, nói:
“Gì mà xem nhiều? Lúc trước, Thần Huống tập trung tinh thần muốn tác hợp cậu cùng Thần Thản, kết quả, cậu và Cố Duy yêu nhau, Thần Thản bởi vậy đã thành phế nhân. . . Cậu nghĩ đi, Thần Huống cùng Thần Thản có quan hệ như thế nào, anh ta nhiều lắm là hận cậu. Nếu như trong lòng anh ta có một chút suy nghĩ xấu, xin hỏi, anh ta tại sao phải lấy được cậu? Anh ta muốn giúp Đông gia, có rất nhiều cách. . Vì cái gì phải cưới cậu?”
Ừ, cách nói này , ngược lại là rất có đạo lý a. . .
Cha mẹ Thần rõ ràng có thể cho phép cô gả đi, rồi biến mất không nói gì nữa, việc này quả thực là để cho cô có chút kỳ lạ, nhưng cô không cảm thấy anh Thần là loại người tiểu nhân hèn hạ.
Nước bọt văng tứ tung, nói khí thế ngất trời, một trận tiếng đập cửa “Cốc, cốc, cốc” vang lên.
“Ai vậy?”
Kim Tú đi mở cửa, lại thấy đối tượng mà mấy cô đang thảo luận một thân áo sơ mi màu đen một cặp kính mát xuất hiện ở trước mặt cô, vẻ mặt lạnh lùng, nhất thời làm tinh thần cô gái nhỏ rùng mình, cà lăm:
“Phó phó phó Thủ tướng. . . Anh anh anh sao anh lại tới đây “
Người ta rất có khí chất, sau khi lấy kính xuống, đôi mắt thâm sâu, rất có lực uy hiếp.
Quan trọng nhất là, vừa rồi ba cô bé nhỏ trong đây, đều nói xấu người nào đó—— chột dạ, là một phản xạ có điều kiện.
Thần Huống đi đến.
Trong phòng Vu Hàm cùng Chu Phục Linh vội vàng cũng đứng chính, phất phất bàn tay nhỏ bé, cười theo, chào hỏi:
“Phó phó phó. . . Thủ tướng chào!”
Từng người đều có chung một vẻ mặt bị dọa.
“Chào mọi người!”
Thần Huống biết rõ ba người này là bạn tốt nhất của Đông Lôi, một người trong đó sinh viên đại học Ba Thành đến Quỳnh Thành, hai người khác còn đi học ở Ba Thành.
“Có chuyện gì?”
Mấy cô khẩn trương cũng nhiễm đến Đông Lôi, cô vuốt cánh tay đứng lên, lộ ra có chút luống cuống !
Nếu cho anh biết mấy cô bé trỏng phòng này đang nghiên cứu “Tâm tính” cùng với vấn đề “Sinh lý” của anh, không biết anh sẽ có cảm tưởng gì nhỉ.
“Buổi sáng em cũng không có ăn cái gì. . . Vừa đi ngang chỗ bán bánh canh nên mua cho em, ăn xong lại nói chuyện. . .”
Trên tay anh còn cầm theo một ca men lớn, để trên bàn:
“Còn nữa, Tiểu Khổng ở bên ngoài, có lưu lại trong xe, có việc có thể tìm cậu ấy. . .”
Phần cẩn thận săn sóc này, làm Đông Lôi ngây người một hồi lâu.
Qủa thật cô chưa có ăn điểm tâm a!
Lúc anh chạy đến tìm cô, cô còn đang ngủ, vốn định xuống chuẩn bị ăn, kết quả bởi vì Cố Duy, đã quên phải đi phòng bếp làm chút đồ ăn.
“Cảm ơn!”
Cô nhẹ nhàng nói cám ơn.
Người đàn ông luôn bận rộn này, rõ ràng có thể nhớ kỹ chút việc nhỏ ấy. Còn cố ý đưa tới cho cô. Thật sự làm cho cô có chút được sủng ái mà lo sợ.
“Buổi tối có hẹn không?”
Anh liếc nhìn bạn cô.
“Sao vậy?”
“Anh có chút việc, chờ anh làm xong, cùng đi ăn cơm!”
Đông Lôi suy nghĩ một chút, gật đầu.
Sauk hi Thần Huống rời đi, ba đồng học lại bắt đầu nghị luận, nhưng lúc này đây, thái độ của mấy cô đã bắt đầu có chỗ thay đổi.
“Thật kỳ quái thật kỳ quái. . .”
Kim Tú ồn ào, ánh mắt tỏa sáng:
“Truyền thuyết Thủ tướng lãnh khốc vô tình, sao lại dịu dàng săn sóc cậu như vậy. . .”
“Đúng vậy đúng vậy, rõ ràng còn trong lúc vội vàng mà đưa điểm tâm cho cậu, oa, miệng mình thèm chết rồi. . .”
Vu Hàm mở nắp ra, tặc lưỡi:
“Trời, số lượng vẫn đủ. . . Có phải là phó Thủ tướng hay không vậy, vì vậy ông chủ bán canh cho thêm. . . Nhìn đi, một ca mem thật lớn. . .”
Đông Lôi nhìn xem: Số lượng thật sự là đủ, một người nhất định là ăn không hết, trong túi khác còn chuẩn bị bốn bộ chén đũa trúc, hiển nhiên a, người đàn ông này biết trước các cô sẽ cùng ăn, trong lòng không khỏi ấm áp, lập tức đem nước canh chia làm bốn phần:
“Đến đến đến, mỗi người một phần. Cùng nhau ăn!”
Một bát canh lớn, bốn cô gái chia nhau ăn, được ăn ngon, đều không nói nữa. . .
Vừa ăn, các cô vẫn đang nghị luận, nói . .
Kim Tú nói: “Thần Huống này được nha, thật sự quá khỏe mạnh rồi. . . Lôi Lôi, cậu biết trong lòng mình nghĩ anh ta thế nào không?”
“Cái gì?”
Đông Lôi hỏi, uống canh.
“Mình suy nghĩ, thân thể cậu nhỏ như vậy, có thể chống đỡ được người ta sao?”
“. . .”
Đông Lôi vội vàng che muốn miệng nhỏ nhắn đang muốn phun canh ra.
“Đúng vậy đúng vậy, mỗi người có kích thước từng bộ vị đó. Nếu như phương diện kia của anh ta bình thường, mình cũng lo lắng thay cho cậu. . .”
Vu Hàm chăm chú gật đầu:
“Chênh lệch số đo quá lớn, sinh hoạt đoán chừng rất khó hài hòa. . .”
Nói được giống như là chuyên gia.
Chu Phục Linh càng là lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghẹn đỏ của Đông Lôi, bức hỏi tới:
“Nè, không nói tiếng nào liền đăng ký rồi, cậu thành thật nói chho mình biết, có phải đã lên giường hay không? Nếu không sao cậu biết sinh lý người ta không có vấn đề, hơn nữa còn tuyệt không lo lắng gả đi sẽ đối mặt những vấn đề kia. . . Chờ một chút, cậu không phải lại mang thai đi. . .”
Nói xong lời cuối cùng, cô ta nâng cằm, nhìn từ trên xuống dưới, hoài nghi trong bụng của Đông Lôi….
“Phốc”, không thể nhịn được nữa, cô quay đầu, cuối cùng phun một miệng nước canh ra ngoài.
Ông t...r...ờ...i..., các cô thật có thể tưởng tượng. . .
Đông Lôi im lặng lấy khăn ướt lau miệng:
“Kính nhờ, sức tưởng tượng của cậu đừng phong phú như vậy được không. . . Không thể nào!”
“Thật không có?”
Chu Phục Linh tò mò hỏi.
“Thật không có!”
Vu Hàm vỗ đùi, vội vàng nói:
“Vậy càng cực kỳ khủng khiếp rồi. Người đàn ông giống như phó Thủ tướng như vậy, càng trung niên, nếu bình thường, cần khẳng định tràn đầy, anh ta không có ý với cậu, cái này cho thấy trạng thái sinh lý anh ta khẳng định xảy ra vấn đề rồi. . . A Lôi a, cậu xác đinh thật muốn người đàn ông này. . . Tuy nói phụ nữ là cảm tình động vật, nhưng bình thường sinh lý dù sao cũng phải phải được thỏa mãn, nếu không. . . Chưa thỏa mãn dục vọng, rất dễ dàng xảy ra chuyện bên ngoài. . .”
“Này, mấy cậu đừng nói nữa được không. . .”
Đông Lôi không nhịn được kêu to.
Thiệt là!
Bây giờ các cô gái nói chuyện thật sự là một cái so với một người mạnh bạo, so với cô là phụ nữ đã kết hôn còn muốn rõ ràng.
Kim Tú thấy Đông Lôi e lệ, PHỐC mà cười:
“Như thế nào khó xử rồi, rất bình thường sao? Con gái hiện đại, gả cho người đàn ông, phải theo đuổi hai tầng hạnh phúc. Lại nói phó Thủ tướng chúng ta có gia thế tốt, nếu không hoài nghi, chỉ cần người ta trên giường cũng tốt, tuổi tác kém một chút, ngược lại là có thể không đáng kể đấy. . .”
Đông Lôi một dán vẻ muốn té xỉu, cô bé này chỉ vì một chút đồ ăn mà người ta miễn phí cung cấp, thái độ lại chuyển 180* rồi?
“Dừng lại dừng lại, đừng có nghiên cứu vấn đề sinh lý của Thần Huống với mình. . . Có ăn thì mau ăn nhanh đi? Còn nói hưu nói vượn, mình lấy lại phần đồ ăn. . .”
“Mới không, đều dính nước miếng, cậu muốn lấy, mình xemm cậu làm sao nuốt trôi đi. . .”
Kim Tú cầm phần ăn của mình lên, né tránh.
Bên cạnh Vu Hàm quay đầu lại tò mò nói:
“Nè, Lôi Lôi, hỏi một vấn đề a, cậu có ăn nước miếng của Phó Thủ tướng Thần hay chưa. . .”
“Vu Hàm. . .”
Đông Lôi mặt đỏ lên, kêu lên.
Vu Hàm hì hì cười hì hì lấy, trốn bên cạnh:
“Ơ, xem ra không có a. . . Mình chính là buồn bực a, Lôi Lôi nhà của chúng ta như hoa như ngọc, thanh xuân vừa vặn đấy, phó Thủ tướng sao lại không ra tay với cậu. . . Ai ai ai, mình vẫn kiên trì người đó không được rồi. . . Khẳng định có vấn đề. . .”
“Này, không cho phép nói xấu anh Thần. . Đem những ý tưởng xấu xa của mấy cậu xóa hết đi. . .”
Đông Lôi nắm lỗ tai cô ta.
“Ha ha ha, sao lại nói xấu rồi, trừ phi có một ngày cậu nâng cao bụng chạy tới nói với chúng tôi, trong bụng là con của phó Thủ tướng, chúng tôi liền tin tưởng chú Thần nhà cậu là đàn ông bình thường. . .”
“Còn nói còn nói. . .”
“YAA.A.A... . . Cứu mạng. . .”
Một trận ầm ĩ như vậy, trong lòng Đông Lôi mây đen trôi đi không ít.
Giữa trưa, bốn người cô gái ngồi trên xe Tiểu Khổng đi thêm một tăng nữa, uống có chút say lúc đi ra, Đông Lôi thất thần, Cố Duy cùng Chu Cung Chi ngăn cản đường đi mấy cô.
Kim Tú cùng Vu Hàm cũng là khẽ giật mình.
“Phục Linh, đưa mấy bạn của em tới đây, anh đua mấy em trở về, A Duy cùng vợ anh ấy có chuyện cần nói.”
Chu Cung Chi ở bên cạnh nói.
Kim Tú lập tức mất hứng trừng “Chu Phục Linh”, nói:
“Là cậu gọi người tới hay sao?”
Chu Phục Linh sờ sờ cái mũi, chột dạ cười cười:
“Ừ!”
“Choáng nha, họ Cố hại Lôi Lôi thảm như vậy, cậu còn mật báo cho anh ta?”
Cô gái này săn tay áo, muốn đánh người.
“Anh, cứu mạng, lần này, em cũng bị anh hại thảm rồi. . .”
Chu Phục Linh bị hù vội vàng trốn ——
Kim Tú rất muốn đánh, căn bản chính là một đứa nhà quê, tóc dài, chẳng qua là ngụy trang.
Chu Cung Chi vội vàng đi lên ngăn đón: “Bạn học bạn học, cùng đi, chuyện tình vợ chồng họ, mấy người ít nhúng tay. . .”
“Cút. . .”
Kim Tú đón đầu chính là một quyền.
Chu Cung Chi cả kinh tiếp được, Kim gia là mở võ quán, Kim gia cô gái này có hai tau:
“Này. . . Quân tử cần giúp người hoàn thành tâm nguyện mới đẹp. . .”
“Đẹp cái rắm, người ta đã sớm ly hôn. . . Lôi Lôi chúng tôi hiện tại có chồng rồi. . .”
“Đây là chồng hả? Kêu là ông già đó!”
Hai người vừa đấu võ mồm, vừa quấn đánh lên.
Cố Duy tốc độ rất nhanh, bước dài như bay, đi lên một tay nắm eo Đông Lôi ném lên vai, vượt qua đi ra ngoài, ném vào trong xe.
Đánh ngã Chu Cung Chi đuổi theo, Kim Tú chạy tới chỉ nghe được hai câu cãi nhau:
“Cố Duy, người điên này, anh muốn làm gì? Thả tôi xuống..”
“Anh sẽ không để cho em gả cho Thần Huống đâu! Tuyệt không cho. . .”
Xe nổ máy mà đi.