“A......”
“...”
“Uh`m... Chuyện này, tôi thật tình cám ơn anh!”
“...”
“Tôi sẽ!”
“...”
“Cố Đan thế nào rồi?”
“...”
“A...! Tốt. Tạm biệt!”
Đơn giản vài câu và treo máy.
Ninh Mẫn Mẫn nhàn nhạt nhìn phía trước, cũng không hỏi xem có chuyện gì?
Anh ngoái đầu lại cười, lộ ra mấy tia hớn hở: “Hoắc Khải Hàng nói, anh ấy đã đem hộ khẩu của Vãn Vãn chuyển sang tên anh rồi.”
Nói xong ngừng một trận, hắn đưa tay xoa xoa khuôn mặt của vợ:
“Vợ ah, Hay là hôm nay, em cũng đem hộ khẩu nhập vào Đông gia đi?”
Anh muốn đem tên của cô sớm nhập vào nhà mình.
“Không vội! Em còn phải để ý anh... Không thì bị anh bán đi lúc nào cũng không biết...”
Người này hiện tại được coi là vợ mình, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru rồi.
Ninh Mẫn Mẫn mỉm cười, giờ cô được coi là trung tâm của Hoa Kỳ.
Dừng lại, cô thay đổi đề tài:
“Đúng rồi, anh ấy không có nói tới chuyện của Cố Đan và Cố Hiểu hiện tại ra sao ah?”
Từ hôm qua cho tới hôm nay, cô chỉ lo chính mình, hoàn toàn không có để ý đến Cố Hiểu, hiện tại nhắc tới, cô không khỏi lo lắng hỏi.
“Hoắc Khải Hàng nói, Cố Hiểu đem Cố Đan về Cố Gia rồi! Anh ấy hiện muốn đi Cố Gia.”
Vừa lúc đó đến đèn đỏ, anh dừng xe.
Ninh Mẫn Mẫn ngẩn ra, suy nghĩ đến số phận những người kia, cô vì chuyện này mà đau lòng.
Một người là bạn tốt, một người là bạn trai cũ. Nói thật, cô vẫn thực sự hy vọng bọn họ sớm có một kết quả tốt đẹp. Mà lúc này, Cố Hiểu đang là vợ của Na Dĩnh
“A..., Anh ấy có nói giải quyết việc của Cố Hiểu, còn cả Cố Đan như thế nào không?”
Đông Đình Phong quay đầu, không đáp, chỉ nói:
“Anh hỏi qua Na Dĩnh, anh ta không muốn ly hôn!”
Ninh Mẫn Mẫn lại ngẩn ngơ: “Vì cái gì mà không chịu ly hôn? Vì cái gì?”
“Vì cái gì mà anh ta cần phải ly hôn?”
Đông Đình Phong cố gắng suy nghĩ hợp tình hợp lý hỏi lại một câu:
“Anh ta nói, anh ta yêu Cố Hiểu! Hiện tại cô ấy là người phụ nữ của anh ta, là vợ của anh ta, anh ta không quan tâm về những điều trong quá khứ, vậy tại sao phải ly hôn?”
Ninh Mẫn Mẫn lại ngẩn người ra.
Điều này nằm ngoài dự đoán của cô.
“Nếu thực sự thích, Na Dĩnh cũng rất hợp với Cố Hiểu. Na Dĩnh là người rất chững chạc. Đáng uỷ thác cả đời.”
Đông Đình Phong còn nói.
Nhưng vấn đề là Cố Hiểu thích Hoắc Khải Hàng.
Cô chau mày một lúc.
“Ai, lại nghĩ lung tung rồi... Về sau, em chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ đến con trai của em, nhớ con gái của em, quan tâm đến viên trân châu trong bụng em là được, cha con anh - bốn người còn chưa đủ để em quan tâm sao? Những chuyện của người khác, đừng lo lắng làm gì? Ngoan ngoãn làm một bà mẹ tương lai hạnh phúc. Nếu em tiếp tục suy nghĩ về những chuyện linh tinh khác, trong lòng lại hỗn loạn nên. Mọi người không thể can thiệp vào số phận của người khác. Vận mệnh của họ, chúng ta không thể chi phối được, cũng không thể cưỡng ép. Thuận theo tự nhiên đi! Cùng chờ những bụi trần rơi xuống. Cuối cùng sẽ có kết quả, mỗi người chúng ta nên tự mình nắm giữ sinh mệnh. Cuộc sống của mỗi người là do mình tự nhận thức, bản thân mình tự giác ngộ.”
Anh vuốt tóc cô nói một phen chứa nhiều hàm ý trong đó.
Ninh Mẫn Mẫn đẩy tay quấy rối của anh ra, trừng mắt một cái, không nói gì, suy nghĩ lại lời nói vừa nãy của anh, sau cùng không khỏi thở dài:
“Vì cái gì mà em vẫn có một cảm giác không ổn...”
“Đó là vì hiện tại em suy nghĩ lung tung. Uh`m, đúng rồi, phải nói em là người đàn bà ngốc nghếch... Vợ ah, lời này cực kỳ kinh điển, hiện tại chỉ số thông minh của em không đủ để dùng...”
Anh cười châm biếm, đùa cợt.
Đây là người đàn ông lạnh lùng sao?
“Hừ, anh mới người đàn bà ngốc nghếch...”
Ninh Mẫn Mẫn phản đòn lại một câu.
Cười như thế, bên trong rất ngớ ngẫn...
Đông Đình Phong nhướng lông mày:
“Mặt người đàn bà ngốc nghếch sao tự nhiên lại nhiên trắng bệch như vậy.
Đông Đình Phong liên tục chú ý đến cô, thấy vẻ mặt cô thay đổi, lập tức lái xe tiến sát vào lề đường và dừng lại, sau đó hỏi:
“Làm sao vậy?”
Ninh Mẫn Mẫn ngẩng đầu:
P/s: ai muốn đọc trước Full với giá siêu rẻ mới ủng hộ dịch giả thì liên hệ qua gmail : [email protected]
“Mẹ nói, phủ Thủ tướng vừa mới đem Vãn Vãn cùng Đông Kỳ đi... A Lực đang đuổi theo...”
Ngay lúc này, điện thoại reo lên lần thứ hai, Đông Đình Phong vừa thấy dãy số, vội vàng bấm nghe, đó là A Lực.
“Đông tiên sinh, Hoắc lão phu nhân đem hai đứa bé vào phủ Thủ tướng, tôi vừa tới đây. Hoắc lão phu nhân nói muốn gặp mặt ngài...”
Đông Đình Phong nhất thời chau mày.
Nguyễn Nhất Hà có ý gì đây?
Uy hiếp sao?
“Đi phủ Thủ tướng!”
Anh quay đầu xe.
Khi tới cửa phủ Thủ tướng, sau khi bảo vệ xin ý kiến xong, anh được họ cho đi vào.
Chờ bọn họ dừng xe lại, có một nhân viên công tác đón chào, mỉm cười nói:
“Lão phu nhân phân phó, để cho hai vị đi vào! Mời!”
“Làm phiền!”
Đông Đình Phong gật đầu.
Hai vợ chồng theo sát nhân viên công tác hướng thủ phủ đi sâu vào.
Ở trong mắt Đông Đình Phong, Nguyễn Nhất Hà là một nhân vật lợi hại, người này ngoài mặt xem như không làm gì nhưng luôn đứng chỉ đạo ở phía sau. Vẫn là như vậy, nắm giữ rất nhiều bí mật của chính quyền Đông Ngải Quốc. Trong vài thập kỷ đầu tiên của lịch sử Đông Ngải Quốc, bà ta có khả năng làm mưa làm gió.
Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn Mẫn được mời đến khu vườn nằm trong khoảng sân rất yên tĩnh.
Ninh Mẫn Mẫn liền phát hiện bản thân mình đã từng đi đến chỗ này, nhíu lông mày, nhìn Đông Đình Phong nói:
“Chúng ta giống như đang ở nhà thờ của Hoắc gia.”
Nhà thờ Hoắc gia, nằm ở phía Bắc của phủ Thủ tướng, cổ kính, tao nhã, cực kỳ yên tĩnh, nơi đó thờ cúng tổ tiên của Hoắc gia đã kéo dài hàng nghìn năm qua. Nếu trong dòng họ Hoắc gia có người qua đời. Đều đem linh vị đến nơi đây. Hàng năm vào ngày tổ chức cúng tế, tất cả mọi người của Hoắc gia đều có mặt để làm lễ cúng bái.
Nhà thờ Hoắc gia có diện tích rất lớn, kiến trúc trải qua mấy đời đã được tu bổ, có vẻ cực kỳ cổ kính, lắng đọng lại một bầu không khí lịch sử phong phú.
Đông Ngải Quốc - Quỳnh Thành có ba công trình kiến trúc đặc sắc: Cung Cổ Hành, Cung Đạt Lâm, phủ Thủ tướng.
Cung Cổ Hành là sản phẩm của nền văn minh mấy ngàn năm ở Đông Ngải Quốc, là nguồn gốc của những người cai trị cổ xưa. Hiện giờ, nó đã là một di tích lịch sử, mở cửa cho người dân vào thăm quan khắp nơi, kể cả tòa Hoàng Thành.
Cung Đạt Lâm vốn là một phần của cung Cổ Hành, sau khi hệ thống đế quốc bị bãi bỏ, nơi này một lần nữa được tu sửa, trở thành trung tâm chính trị cao cấp nhất của Đông Ngải. Người bình thường, không thể tiến vào. Chỉ có nhân viên chính phủ, mới có thể vào được.
Phủ Thủ tướng cũng là một phần cung Cổ Hành, sau khi bộ máy của Thủ tướng thành lập, nơi này được tách ra, trở thành nơi ở của người lãnh đạo cao nhất của Đông Ngải. Toàn bộ nhà thờ Hoắc gia, ban đầu là riêng biệt. Sau khi lần thứ hai Hoắc gia nên nắm chính quyền, nhà thờ và phủ Thủ tướng sát nhập là một.
Ba công trình kiến trúc lớn này, hình thành một vòng tròn, chúng nằm mỗi nơi một góc, bắt đầu từ ngã ba đường sau đó đem chia ra làm ba, từ trên cao nhìn xuống trông cực kỳ mỹ lệ. Đó là bộ mặt của Đông Ngải Quốc.
Nhân viên công tác chỉ vào cửa giữa vườn, nói:
“Lão phu nhân ở bên trong, mời hai vị tự mình đi vào!”
Đông Đình Phong cảm ơn, nắm tay Ninh Mẫn Mẫn đi vào, cây thông trong sân xanh um, rất yên tĩnh, không khí tươi mát, ở góc có một hàng chuối tây, đang đong đưa trong gió, dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Một con đường đá sỏi nối thẳng đến nhà thờ, tồn tại từ bao nhiêu năm nay, nhiều thế hệ Hoắc gia đều có bài vị tại đây. Vào tới đây có một cảm xúc lịch sử sâu đậm.
Dòng chữ “Chính Khí Trường Tồn” được đặt ở trước cửa chính, có một người phụ nữ tóc trắng đang đứng đó, người này là Hoắc lão phu nhân, bên cạnh là trợ lý Trương Yến - đã đi theo mấy chục năm.
Trương Yến nhìn thấy bọn họ đến, chào đón:
“Đông đại thiếu, Đông phu nhân, các ngươi đến đây, lão phu nhân cũng đã đến đây, các ngươi đi vào thôi!”
Bà ta nhường đường.
Cánh cửa khép hờ, chưa bước vào cửa, có một bóng mờ nhạt bên trong nhà thờ - đó là Hoắc Trường An vừa cười mỉa mai, vừa nói:
“Mẹ, người quản con cả đời. Bây giờ, người đừng nghĩ kiểm soát con được nữa. Con muốn ly hôn, con nhất định sẽ ly hôn...”
“Được a, nếu con dám ly hôn, ta sẽ làm cho Chung Đề liền biến mất khỏi thế gian này.”