chương 30.2
“Tiểu Lôi a, đừng để trong lòng, Tiểu Thản luôn ở bệnh viện, trong lòng mợ tư con, nó luôn buồn khổ. Nói chuyện không tốt một chút.
Giọng nói Lão thái thái dịu dàng trấn an một câu.
“Bà nội, thực xin lỗi!”
Đông Lôi tự đứng lên, cầm lấy cánh tay Thần Huống, khom người chào, vẻ mặt tràn đầy áy náy.
“Con xin lỗi cái gì! Chuyện của Tiểu Thản, sao có thể oán con? Ai không có tuổi trẻ, ai không có người mình từng thích, đều hết sức lông bông. Qua đều đã qua, sau này, con chỉ sống tốt với tương lai, vậy là được rồi. Nhìn một cái a, bà nội chính là ví dụ đây nè... Nhớ năm đó a, bà cũng gặp phải một người cặn bã, người nọ trong thời gian không sống tốt, bỏ bà để đi kết hôn sau này không được như ý, ba mẹ hắn luôn trách bà. Cái rắm. Đâu có chuyện gì liên quan tới bà. Mạng của mình, là tự mình lo, chẳng trách người khác...”
Lão thái thái cuối cùng thô lỗ mắng một câu.
Lúc này suy bụng ta ra bụng người, lại để cho Đông Lôi cảm giác vô cùng ấm áp.
Người bà nội này quả thật hiền lành —— vậy mà luôn bảo vệ cô, làm cô cảm động, tâm tình không thoải mái, lúc này mới thoáng hòa hoãn xuống.
“Được rồi, đều bỏ hết đi. Huống, vết thương ở chân của Lôi Lôi vết có sao hay không, tranh thủ thời gian đi về phòng, xoa thuốc đi.”
Thần Vạn Niên kêu.
“Dạ”
Thần Huống một tay lấy Đông Lôi bế lên.
Đột nhiên khí tức đàn ông xông vào mũi Đông Lôi bắt lấy cánh tay anh khẩn trương nói:
“Em có thể làm được...”
“Ngoan nghe lời đừng nhúc nhích!”
Thần Huống cũng không phải lần đầu tiên ôm cô rồi.
Nhưng là lần đầu tiên cô bị anh ôm trước nhiều người như vậy, cảm giác, cảm thấy không được tự nhiên.
“Bà nội, nội thấy được chưa!”
Thần Phương Phỉ lặng lẽ đi tới trước mặt nội, nhìn anh họ không ngụi ngùng ôm cô vợ nhỏ trở về, nhỏ giọng hỏi.
“Ừ!”
Sao có thể không thấy được?
Lão thái thái hơi cười, lúc trước kết hôn, Thần Huống cũng không dẫn cháu dâu ra mắt người nhà, ở trước mặt người nhà, cũng chưa bao thấy thái độ thân mật của hai người. Hai người giống như người xa lạ. Lúc đó còn luôn phần phòng ngủ.
Nhưng lần trở lại này, Thần Huống biểu hiện rất không bình thường—— biết che chở vợ a!
Đây tuyệt đối là một hiện tượng tốt.
Thần gia là tướng môn, người trong nhà chuẩn bị tốt nhất thuốc trị thương, xử lý bị thương trật khớp này nọ, Thần Huống rất thành thạo, anh a, từ nhỏ chính là nổi lên từ nắm đấm đấy, giỏi về đánh nhau, anh là một người đặc điểm. Toàn bộ Thần gia, chỉ sợ không ai có thể lực hơn anh. Người giỏi võ kết quả là, dễ dàng bị thương. Vì vậy, anh bị thương lâu dần thành bác sĩ.
“Đau quá, anh nhẹ một chút, nhẹ một chút!”
Thần Huống bôi thuốc cho Đông Lôi, vừa xoa thuốc mát xa bàn chân trắng nõn của cô, kết quả Đông Lôi đau thảm kêu thiết, nước mắt đều muốn lăn ra đây rồi.
Quá đau!
“Phải dùng sức xoa, mới có thể để cho thuốc thấm tiến vào trong da thịt, làm tam máu bầm, mới lành nhanh. Dù đau nhức cũng phải nhịn!”
Thần Huống không nhìn cô một cái, vẫn làm theo ý mình thoa thuốc cho cô, lực trên tay tuyệt không giảm bớt.
Lão thái thái nhìn không được: “Tiểu Huống, vợ của con là cô gái nhỏ, không phải là người thô kệch trong quân đội cảu con. Con đâu phải thoa thuốc cho con bé, mà căn bản chính là đang tra tấn nó...”
“Con nói, bà nội à, có thể cho anh hai tự mình tra tấn ngoại trừ cô gái nhỏ này, cũng không người khác đi... Ừ, loại hình tra tấn cũng không phải người phụ nữ nào cũng có người may mắn vậy đâu... Nội sẽ không bị hầu hạ qua như vậy đi...”
Thần Phương Phỉ hì hì.
“Nội vô phúc hưởng thụ.”
Lão thái thái lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi:
“Vạn Niên của nội so với thằng nhãi này ôn nhu hơn nhiều... Ai, nội nói, Thần Huống , tính tình thối tha đó của con được dưỡng thành khi nào thế? Người nhà chỉ biết tâm địa con đen tối và cứng rắn...”
Thần Huống nghe bà nói nói xấu mình như vậy, động tác không thể không vuốt ve nhẹ an ủi xuống, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đau nhức của Đông Lôi, không nhịn được lại khiển trách một câu:
“Ai kêu em mang giày cao gót như vậy, sau này mang đế bằng đi...”
Người này thật sự là bá đạo.
Thần Phương Phỉ và lão thái thái nghe được nhìn nhau cười.
Còn Đông Lôi, đau đến trán đều đổ mồ hôi, đâu còn nói được gì.
Sauk hi thoa xong, anh đem cất thuốc, đi một chậu nước lạnh, đưa cái khăn mặt cho cô:
“Rửa mặt, lau tay. Chờ một chút, chúng ta đi từ đường lạy tổ tiên. Rồi sẽ ăn cơm...”
Cô nói một tiếng cám ơn rồi nhận lấy lau mặt.
Chỉ chốc lát sau, Âu Diên đã trở về, cha chồng Thần Nghiễn cũng cùng đi qua, chỉ không thấy Tiểu Đốc.
Âu Diên nói: “Tiểu Đốc trong phòng học, có dì Mã lo, chúng ta đi từ đường trước... giấc này cũng tới giờ rồi...”
Lão thái thái đáp ứng, lại để cho Thần Huống ôm vào Đông Lôi.
“Em đi được!”
Cô thử đứng lên, kết quả đau đến lại ngồi xuống.
Âu Diên cùng Thần Nghiễn không biết chuyện, hỏi:
“Đây là thế nào?”
Phương Phỉ lặng lẽ nói bên tai bà.
Âu Diên nhẹ nhàng ồ một tiếng, nói: “Đoạn đường xa, hãy để cho Tiểu Huống ôm đi, hai vợ chồng, còn xấu hổ gì?”
Thần Huống không nói hai lời liền ôm cô.
Người nào đó khuôn mặt lại lần nữa đỏ lên, trái tim kinh hoàng.
Hai tay kia, một tay ôm vai của cô, một tay luồn dưới đầu gối của cô, cánh tay cứng rắn cho thấy sức lực vô cùng mạnh.
Vì phòng ngừa té xuống, cô theo bản năng ôm lấy cổ của anh. Ngẫng đầu, chống lại cái cằm cưong nghị, bờ môi màu đỏ, đầy đặn, đường cong rất có hình, khuôn mặt kiên cường, hơi thở tức giận trực phún đến trên mặt cô, đầy hơi thở đàn ông, đốt người lợi hại.
“Ôm vững, đi đây!”
Quy củ Thần gia, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, trong nhà có người vào cửa, hoặc là có người lấy chồng, nhà còn ông bà, phải dẫn con trai con dâu, mang theo người mới vợ chồng, đi về phía từ đường cúi đầu, coi như là báo cho tổ tiên biết.
Thần Huống ôm Đông Lôi đi một đoạn đường, tiến vào một tòa nhà nhỏ trong vườn trúc phía tây.
Trên đường đi, có Thần Vạn Niên cùng Qúy Thanh Mai đi trước mở đường. Vợ chồng Thần Nghiễn đi theo sau. Thần Phương Phỉ không có đi cùng.
Từ đường cổ kính, trong nội đường có một bức tường nho nhỏ , nhìn qua có thể phát hiện đây là một gia phả khắc bằng đá, tất cả tổ tiên đã qua đời của Thần gia đều được khắc tên ở phía trên. Trên bàn có không ít ngọn nến, trên bức tường từng tấm hình. Rậm rạp chằng chịt xếp đặt mấy ngăn tủ...
“Tiểu Huống, Lôi Lôi, dập đầu!”
Vợ chồng Thần Vạn Niên, vợ chồng Thần Nghiễn, kẻ trước người sau dập đầu, sau đó Thần Vạn Niên dặn dò một câu.
Thần Huống để Đông Lôi quỳ ở trên nệm, cùng một chỗ quỳ xuống.
Lão thái thái tự mình đốt nhanh, thành kính thê lấy những cái kia tên, thì thầm:
“Liệt tổ liệt tông Thần gia, hôm nay là ngày giỗ Thần gia, tiểu Huống cũng tìm được người vợ tốt, hôm nay cháu trai cháu dâu đến cúi lạy, nguyện tổ tông trên trời có linh, chúc phúc hôn nhân hai cháu mỹ mãn, con cháu đầy đàn, Thần gia hưng thịnh không suy...”
Lời nói du dương nhỏ nhẹ được truyền đi, lão thái thái đưa nhanh đang cầm trong tay cho Thần Huống cùng Đông Lôi.
Thần Huống chấp nhanh dập đầu, Đông Lôi nghe theo.
Sau đó, Thần Huống lấy dao cắt ngón tay, nhỏ máu với rượu.
Đông Lôi nhìn xem ngẩn ngơ, nhỏ giọng hỏi:
“Đây là ý gì?”
Thần Huống nhếch môi, nói: “Ý là ở trước mặt tổ tông uống máu ăn thề, vợ chồng quyết chí thề đồng tâm...”
“Phải uống hả?”
Này giống như chỉ có trong kịch truyền hình mới xem có nội dung như vậy a…
“Phải uống!”
Cô xanh mặt.
Thần Huống nghiêng đầu nhìn:
“Em tự làm, hay muốn anh giúp?”
Đông Lôi nhìn xem, ngơ ngác, liếc một vòng mấy người Thần gia trước mặt, nói khẽ:
“Đây cũng quá mê tín đi...”
Trọng điểm: Rất không vệ sinh.
Lão thái thái cười cười: “Quả thực có chút mê tín. Có điều đây là truyền thống Thần gia. Nếu như truyền thừa rồi, chúng ta chỉ tuân theo... Như thế nào, sợ đau a...”
“Không phải!”
Cô lắc đầu, chỉ cảm thấy Thần gia so với Đông gia của cô còn muốn chú trọng truyền thống.
Cô liếc nhìn Thần Huống, ngón tay đưa tới, nhập gia tùy tục:
“Anh giúp em đi!”
Cô thật không dám.
Thần Huống cầm tay nhỏ bé của cô qua, dao nhọn nhẹ cắt trên ngón tay trắng như tuyết của cô, nặn ra ít máu.
Anh nhẹ nhàng cắt, cô chịu đựng đau, nhưng thấy máu loãng nhỏ vào rượu nhạt, cùng máu của anh hòa tan với nhau.
“Đè lại!”
Anh đưa rượu sát trùng cho cô, sau đó cầm ly rượu kia, lắc một chút phần thành hai, đem một ly cho cô, không nói gì chỉ uống hết...
Cô nuốt nước miếng, nhìn cái ly người đàn ông mới đưa cho cô, cô đang muốn uống, ngoài cửa có người xông tới:
“Lôi Lôi, đừng uống!”
Đông Lôi vừa quay đầu nhìn, cho rằng nằm mơ, ở cửa ra vào, một người đàn ông đang thở hổn hển đứng đó, đúng là Cố Duy...
Kỳ quái, này người người như thế nào đúng là âm hồn bất tán lại chạy tới?