chương 344:
Ninh Mẫn không có đến nơi hẹn, Đông Đình Phong tuyết đối cũng không đồng ý để cô tới đó.
Hai người đều kiên cường như con gián vậy (*Thường thường người ta nói như Tiểu Cường đáng hoài không chết, ai đọc truyện nhiều chắc hiểu từ này)
Nếu cố chấp đối lập nhau, nếu như không ai chịu thua, cũng dễ đến cương.
Nếu bây giờ không phải Ninh Mẫn đang trong tình trạng chuyển dạ, Đông Đình Phong tuyệt đối không có biện pháp ràng buộc cô.
Mọi người đều có người trong lòng cần bảo vệ.
Hơn nữa Đông Đình Phong rất gian xảo nhờ mẹ Lăng Châu trông coi cô, bề ngoài thì nói là yêu thương, chăm sóc, trên thục tế là canh chừng cô, để cô không thể bước ra khỏi nhà.
Dưới tình huống này, Ninh Mẫn không thuận theo cũng không được.
Buổi tối, Ninh Mẫn hỏi Đông Đình Phong tình huống mới nhất, anh nói nơi hẹn không có một bóng người.
Trên thục tế điện thoại của cô cũng không nhân được bất kỳ cuộc gọi lạ nào.
Vào đêm, Ninh Mẫn nằm mơ, mơ thấy đứa nhỏ đáng thương kia, đầu và thân tách rời nhau, bị người ta băm thành thịt nát, cho chó ăn.
Từ trong mơ bừng tỉnh, trời đã sáng chưng, bên người cũng không còn bóng dáng chồng cô. Trên tủ đầu giường, điện thoại vang lên âm ĩ.
Ninh Mẫn lau mồ hôi một cái, cầm điện thoại lên, là số của Trần Tụy.
Cô nghe máy, bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông, cũng không phải Trần Tụy.
“Này, Đông phu nhân, Hoành Vi có chạy tới tìm cô hay không?”
Giọng nói mơ hồ lộ ra chút háo sắc.
“Anh là ai?”
Cô nhíu mày hỏi.
“Mạc Nghêu Chi!”
Cô kinh ngạc: “Sao điện thoại của tiểu Trần trên tay anh?”
“Mượn điện! Đến cùng là có hay không?”
“Không có!”
Cô bóp bóp trán, ấn huyệt thái dương, ngủ không được, có hơi nhức đầu.
Ninh Mẫn rất muốn cúp điện thoại, đối với người Mạc gia, một người cô cũng không thích, nhưng hết lần này tới lần khác, Vi Vi gả cho người đàn ông này.
Nhẫn nhịn, cô vẫn hỏi:
“Hai người làm sao vậy?”
“Năm ngày trước, cô ấy ôm con trai tôi chạy trốn!”
Mạc Nghêu Chi ngiến răng nghiến lợi, giọng nói có chút khó chịu.
Tám tháng trước, Hoành Vi sinh được một đứa con trai mập mạp, mẹ con bình an, tám cân.
“Rất tốt, mấy người Mạc gia đều có một kiểu như vậy…Lúc trước chuyện của anh và người mẫu ồn ào đến dư luận xôn xao, nên nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.”
Ninh Mẫn hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại, gọi vào số điện thoại mới nhất của Hoành Vi, không kết nối được.
Cô ấy có thể chạy đi đâu nhỉ?
Cô suy nghĩ một chút, đi qua đi lại vài bước, gọi điện thoại cho Simy.
Những ngày này, cô và Si my đã thành chị em tốt không có giấu gì nhau, khi nào cảm thấy buồn, hai người thường nấu cháo điện thoại, một cuộc nói chuyện chính là một hai tiếng.
Đông Đình Phong chua lè nói:
“Sao anh không thấy em có thể nói chuyện lâu với anh như vậy?”’
Cô trợn mắt nhìn anh:
“Đông đại thiếu, bây giờ là Thủ tướng rất bận rộn, em sao dám nói chuyện lâu như vậy? Bây giờ từng giây từng phút của anh đều là để làm việc tính toán đó. Có bao nhiêu người đang chờ được gặp anh kìa?”
Điện thoại vang lên một hồi mới nghe máy, truyền tới cũng không phải giọng nói của chị Simy mà là giọng nói của một người đàn ông xa lạ:
“Ai vậy?”
Giọng nói không mấy vui vẻ, giống như ăn thuốc nổ.
“Anh là ai?”
Ninh Mẫn hỏi ngược lại, cô nhớ hình như chị Simy cũng không có người bạn nam nào.
“Cô là Đông thái?”
Nói một câu, liền đoán được thân phận của cô.
Giọng nói cũng trở lại bình thường.
Cô không khỏi híp mắt.
“Phải!”
“Một lát cô hả gọi lại, bây giờ Simy không rảnh nghe điện thoại!”
“Rốt cuộc anh là ai?”
“Kỳ Kế!”
Ninh Mẫn lập tức nhíu mày.
Lúc này bên kia truyền tới giọng nói tức giận của Simy.
“Trả điện thoại cho tôi!”
“Anh cảm thấy nên tính sổ nợ của chúng ta trước thì hơn.”
Người đàn ông lạnh lùng nói, giọng nói lộ ra chút nguy hiểm.
“Tôi với anh, sớm đã không còn quan hệ rồi!”
“Phải không? Vì sao anh cảm thấy em thiếu nợ anh thật nhiều!”
“Tôi thiếu anh cái gì hả?”
“Một đứa con trai!”
Người đàn ông trầm thấp quăng ra bốn chữ.
Bên kia, bỗng dung im lặng, tất cả âm thanh giống như dừng lại.
Vài giây sao, người đàn ông lại nói thêm một câu:
“Tiểu Thì, em thiếu anh một đứa con trai! Em đưa con trai cho anh, món nợ này chúng ta coi như huề..”
Simy ngược lại hít một hơi lạnh:
“Cái tên điên này, muốn sinh con trai thì đi tìm vợ anh mà sinh…”
“Anh chỉ muốn em sinh! Là em thiếu nợ anh chứ không phải cô ta!”
Đối thoại này có một chút mập mờ, tiếng quát khẽ từ bên kia điện thoại truyền tới, Ninh Mẫn nghe một hồi lâu, xem ra, hai vị bên kia đang bận rộn nhiều việc, cô gọi điện thoại thật không đúng lúc.
Trái tim của cô không hiểu sao nhảy loạn vài cái, có một loại cảm giác xấu.
“Kỳ Kế, anh đang làm gì đó? Nếu anh dám khi dễ chị Simy, đừng trách tôi không khách khí..”
Cô vội nói một câu.
Cuộc nói chuyện bỗng chốc bị ngắt.
Ninh Mẫn tức giận trừng điện thoại, vội vàng gọi lại, có ai bắt máy đâu.
Chỉ cần nghĩ đến Simy đang bị chồng của cô gái kia khi dễ, trong lòng Ninh Mẫn loạn thành một đoàn. Cô một bên nghe loa, một bên đi qua đi lại, trong lòng hung hăng mắng mười tám đời nhà Kỳ Kế.
Sau N lần gọi điện thoại, trong điện thoại truyền tới một câu: Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.
Ninh Mẫn tức giận ném điện thoại lên giường, lúc này, điện thoại lại vang lên, cô vội vàng cầm lên nhìn, là Cô Hiểu gọi:
“Hiểu Hiểu, có việc gì hả?”
“Bây giờ cậu đang ở đâu? Đang làm gì thế?”
Cố Hiểu có chút vội vàng.
“Ở biệt thự Lâm Đặc! Vừa mới rời giường!”
“Tốt quá, cám ơn trời đất, mấy ngày nay, ngàn vạn lần câu đừng đi ra ngoài biết không? Có nhận được điện thoại của ai, cũng không được đi ra ngoài..”
Lo lắng trong lòng NInh Mẫn không ngừng tăng lên:
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tóm lại, cậu đừng ra ngoài!”
“Có phải Mạc Thần Chi đã đến tìm cậu rồi không?”
Bên kia, Cố Hiểu ngẩn ra một chút.
“Xem ra đúng là vậy rồi!”
Ninh Mẫn khẩn trương lên: “Anh ta có tổn thương cậu và Tiểu Đan không?”
Hôm nay, Cố Hiểu và con trai ở chung một chỗ, Cố Đan cũng bắt đầu đến trường.
‘’Bây giờ mình ở Thất Cẩm Viên. Vừa rồi mình có tìm bộ trưởng Hoắc và Hoắc thiếu nói chuyện, không phải, là nói chuyện trê video, mình thấy được mấy hình ảnh kinh khủng, mấy ngày nay cậu ngàn vạn lần không nên nhìn bất cứ cái viedeo lạ nào nha, biết không?”
Ninh Mẫn im lặng suy nghĩ, rất tò mò đến cùng là cô ấy thấy gì, sao lại khẩn trương tới như vậy. Nhưng có thể tưởng tượng những thứ kia, nhất định sẽ kích thích tới cô.
“Sao bên đó âm thanh ồn ào vậy, Hiểu Hiểu, cậu đang ở đâu?”
“Mình trên đường tới biệt thự Lâm Đặc! Cậu chờ mình…A….”
Bên kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó không còn âm thanh nào. . nào.
Ninh Mẫn kêu vài tiếng, gọi lại, không có người nghe, làm sao bây giờ?
Cô suy nghĩ một chút, vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Khải Hàng.
Sau khi điện thoại vang lên trong chốc lác, giọng nói của HOắc Khải Hàng truyền tới bên tai:
“Mẫn Mẫn?”
Ninh Mẫn đã lâu không có gọi điện thoại cho Hoắc Khải Hàng, trong sinh hoạt, ngẫu nhiên gặp gỡ hai ba lần rồi thôi, ở bệnh viện kiểm tra, anh đi cũng với Chung Đề, khi đến bệnh viện tái khám, đều rất vội vàng, gặp được nhau, đơn giản nói vài câu, rồi đường ai nấy đi. Đã từng là người yêu củlafnhau, bây giờ đã xa cách. Bọn họ đều cố gắng lảng tránh đối phương. Dù sao đều là người có thân phận, ngộ nhỡ bị người khác thấy được, chụp mấy tấm ảnh quá mức, truyền ra, ảnh hưởng không tốt.
“Ừm!”
Cô trả lời, cảm thấy có ngàn vạn cảm khái.
“Hôm nay sao lại nghĩ đến gọi điện thoại cho anh!”
Anh nói, giọng nói có chút vui mừng.
“Em có việc!” <
“Chuyện gì?”
“Hiểu Hiểu vừa đi khỏi chỗ đó sao?”
“Vừa mới đi!”
“Cô ấy giống như đã xảy ra chuyện. Vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho em, thif kêu thảm thiết một tiếng!”
“Em đừng vội, để anh đi xem!”
“Khải Hàng!”
“Hả!”
“Hôm nay anh và bác Hoắc nghe điện thoại video của ai?”
Bên kia im lặng một hồi.
“Tại sao không nói chuyện?”
“Sao em biết chúng toio từng có điện thoại video? Hiểu Hiểu nói sao?”
“Ừm!”
“Mẫn Mẫn, anh đi tìm Hiểu Hiểu, khi về sẽ gọi điện thoại cho em. . .”
Anh giống như chạy ra bên ngoài, một bên hình như còn nói mấy câu với Chung Đề.
Không hiểu sao cảm giác bất an rất lớn, trong lòng Ninh Mẫn không ngừng tăng lên, cảm giác, cảm thấy đã có việc xảy ra, mà bản thân lại chẳng biết gì?”
Cô ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng, sau đó rửa mặt, xuống lầu.
Thời tiết nắng ráo sáng sủa, trước mặt gió thật lạnh thoải mái, Vãn Vãn và Đông Kỳ ngồi ở trên bãi cỏ cùng chơi với hai con chó con trắng như tuyết. Vốn ở nhà là không thể nuôi chó được, nhưng hai đứa nhỏ lại rất thích, đặc biệt là Vãn Vãn, mãnh liệt yêu mếm, vì vậy còn là nuôi hai con, chẳng qua từ khi Đông phu nhân nuôi cô ở trên lầu bên kia, Ninh Mẫn bị cấm chơi đùa với chó con.
Hòa Cúc Hoa đang ngồi ở dưới dù tránh ánh nắng mặt trời, nhìn hai đứa nhỏ, rất yên tĩnh, ông nội Đông Lục Phúc ở bên kia đánh thái cực, động tác kia giống như khuôn đúc ra hình ra dạng.
Hinfh ảnh trước mắt hình ảnh, giống như bình thường yên bình mà ấm áp.
“A Ninh, ngủ đủ rồi hả?”
Haf Cúc Hoa kêu cô.
“Mẹ!”
Ninh Mẫn thấy mắt của mẹ chồng là đỏ lên, hiển nhiên đã khóc, trạng thái tinh thần thật sự không được tốt.
Đây là chuyện thường trong đời..
Bây giờ, hài cốt của An Na, tạm thời giữ lại, không có thiêu, cũng không có mở tang.
“Người chết không thể sống lại, mẹ cũng đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Cô an ủi một cấu.
Hà Cúc Hoa gật đầu: “Bữa sáng đã ăn rồi sao?”
“Con ăn không hết!”
Tâm loạn.
“Vậy sao được, nhiều hay ít cũng gán ăn một chút, mẹ đi chuẩn bị cho con! Đã là người gần sinh rồi, thân thể vẫn gầy như vậy, như vậy khi sinh sao có sức mà sinh hả!”
Ninh Mẫn bất đắc dĩ, thấy Hà Cúc Hoa tự mình chuẩn bị một ít đồ ăn cho cô, cô đành phải ăn hơn một chút.
Trên bàn cơm, Hà Cúc Hoa vừa vặn có điện thoại gọi đến, bà nghe, ừ vài tiếng rồi cúp máy, sau đó mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô đang ăn.
Đợi cô ăn xong, nói:
“Thật lâu không có pha trà uống, ai cũng nói pha trà có thể tu tâm dưỡng tính, mấy ngày nay tâm tình mẹ có chút khó chịu, Ninh Ninh có rãnh không, cùng mẹ nấu một bình trà để uống. . . Chẳng qua con không thể uống, nhưng nghe Cẩn Chi nói, con ngửi được mùi hương cũng biết trà nghệ, hôm nay, con cứ ngồi bên cạnh cho mẹ chút ý kiến, nhìn xem mẹ có thể nấu ra trà ngon hay không. . .”
“Mẹ là một người trong những cao thủ! Sao con có thể không biết xấu hổ mà bêu xấu?”
Ninh Mẫn nói.
“Cái gì mà cao thủ hay không cao thủ, đã lâu rồi không nấu. Cẩn Chi cũng bận rộn. Còn con nhỏ kia, gả đi Cố Gia liền quên nhà mẹ đẻ, cũng không quay về . . .”
Hà Cúc Hoa than nhẹ, con gái cứ như vậy vội vàng gả cho, thực sự không bỏ được. Gần đây dù sao vẫn là nhớ tới, mỗi ngày cũng có gọi điện thoại, nhưng tóm lại không phải là ở bên cạnh, thoáng cái trở nên buồn bã rất nhiều.
“Mẹ, Lôi Lôi là sớm gả chút, nhưng là con gái, sớm muộn cũng phải gả, mẹ nên thông suốt . . Vì vậy, con cảm thấy đến mẹ cũng nên gả, có một bạn, cũng sẽ không nghĩ Lôi Lôi nữa. . .”
Ninh Mẫn thừa cơ khuyên.
Hà Cúc Hoa cảm khái cười cười:
“Bây giờ làm gì còn tâm tình này. Chờ sau khi con sinh con rồi nhìn lại. . . Nếu mẹ không ở đây, ai tới chăm sóc con. . . Cẩn Chi bận rộn như vậy. . . Ừ, tốt rồi, không nói trước những chuyện này, chúng ta đi lêm lầu ngồi một chút!”
Kỳ thật Ninh Mẫn cũng không có tâm tình, cho dù lại trà nghệ hay là thưởng thức, tâm tình rất quan trọng, nhưng cô cũng Hà Cúc Hoa bởi vì Anna chết, trong lòng đau khổ, cũng chỉ có thể ở bên cạnh. Vì vậy một buổi sáng liền trôi qua.
Đến giờ ăn cơm trưa, cô lại gọi điện thoại cho Cố Hiểu, điện thoại vẫn không được, nếu không có người nghe máy, tít mấy lần sau đó, dứt khoát trực tiếp mang âm.
Lại gọi, không gọi được.
Tâm tình của cô, lần nữa khẩn trương lên.
Đây rốt cuộc là cái tình huống gì a?
Cô nôn nóng trong phòng đi tới đi lui lấy, , dù vẫn có lên nhưng không có vào, điện thoại thường thường chết máy, mà Computer, biểu hiện Internet có vấn đề, hỏi một cái, mới biết là do sửa gấp.