Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 359: Chương 359




Chương 359

Hôm nay, Ninh Mẫn cùng Đông Đình Phong, lấy thân phận con gái và con rể khoác áo để tang, quỳ trước linh cữu, đáp tạ khách đến lễ.

Hôm nay, Đông Đình Phong tận tâm làm hết phận sự con rể ở Ninh gia xử lý tang sự.

Hôm nay, Ninh Mẫn quỳ trước linh cữu khóc đứt ruột, mắt sưng đỏ như hai quả hồ đào.

Rốt cục, màn đêm cũng hạ xuống.

Trên linh đường, nhạc buồn réo rắt, Ninh Mẫn thủy chung quỳ gối, không ăn không uống, vẻ mặt dại ra, bất luận ai nói chuyện với cô, cô đều không nghe cũng không đáp lại.

Đông Đình Phong nhìn thấy rất khó chịu và đau lòng, đi lên phía trước, muốn đỡ cô đến bên cạnh ngồi xuống.

Lúc này, thân mình cô lung lay vài cái, làm trò trước mặt hắn, hôn mê bất tỉnh!

Hắn cả kinh, ôm lấy cô, bế cô lên phòng trên lầu.

Khi Ninh Mẫn từ từ tỉnh lại, liền nhìn thấy Đông Đình Phong một thân áo tang canh giữ ở bên người.

Cô lật tùng chăn lên, muốn xuống lầu —— căn phòng này vốn rất quen thuộc với cô làm cô vô cùng sợ hãi.

“Nghỉ ngơi một chút!”

Hắn nắm lấy tay cô.

Bàn tay kia thật lạnh. Bởi vì tâm cô đã lạnh.

“Không cần!”

Cô lập tức rụt tay lại.

“A Ninh!”

Hắn chặt chẽ cầm lấy.

“Buông tay!”

Cô hét kêu, quay đầu, môi rạn nứt, sắc mặt trắng bệch:

“Đây là tang lễ, em không muốn tranh cãi với anh. Chờ tang lễ qua đi, chúng ta ly hôn!”

Đông Đình Phong tăng thêm vài phần sức lực nắm tay cô, hắn biết ý muốn “Ly hôn” của cô đã rất kiên định:

“Anh yêu em, A Ninh, anh sẽ không ly hôn.”

Cô dùng sức rút tay về:

“Ly hôn chính là hình thức, nếu anh không chịu, em cũng không có biện pháp, nhưng, từ nay về sau, nơi nào có anh, sẽ không có em.”

Hắn nhìn cô chậm rãi nghiêng người tránh qua, thật sự không cam lòng nói một câu:

“Anh chưa làm chuyện gì thẹn với trời đất! Có một số việc, em chỉ có thấy mặt ngoài, mà không chạm đến thực chất. Đông Mạc hai nhà vì ích lợi cùng hợp tác, cũng không dơ bẩn giống như em nghĩ. Mạc Trường Lâm là người như thế nào, em nên tìm hiểu kĩ một chút. A Ninh. . . . . . A Ninh. . . . . .”

Bước đi của cô không hề chậm lại một giây.

Điều này làm hắn không thể không đưa tay kéo cô lại:

“Thật sự không cho anh một con đường sống sao? Trước khi phán anh án tử hình em nên tìm cho anh một lí do tại sao, có lẽ nó cũng không nặng đến mức phải tử hình”

Ánh mắt cô bình tĩnh, mặt không chút biểu tình.

Cô tự hỏi: Tại sao mình lại cói thể yêu một người đàn ông như vậy?

“Không quan trọng!”

Giọng nói của cô rất kiên định:

“Từ nay về sau, anh đi đường lớn rực rỡ mặt trời, em đi cầu độc mộc của em! Chúng ta từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. . . . . .”

Đột nhiên, cô đẩy hắn ra, với lấy chiếc kéo trên bàn, túm lấy một lọn tóc hung hăng dùng kéo cắt đi ——

Lúc trước, cô nói cô phải sinh đẻ, cô muốn cắt ngắn, như vậy sẽ dễ chịu hơn.

Nhưng hắn không cho.

Hắn nói tóc dài đẹp, mái tóc này là của anh.

Vì thế cắt không cắt.

Hiện tại, cô cắt .

Cắt so le không đồng đều.

Cắt xong trông khó coi cực kỳ.

Đông Đình Phong kinh ngạc đến ngây người.

Mà cô buông lỏng tay, gió thổi qua, làm tóc phát tán đầy trên đất.

Tim của hắn, tựa hồ vỡ ra từng mảnh, sắc mặt âm lãnh, kiềm chế đau đớn.

Cây kéo rơi xuống đất, cô xoay người rời đi.

Hắn cúi đầu nhặt lên vài sợi tóc, nhớ lúc trước cô được hắn ôm vào trong ngực ôn nhu cười như hoa, nhưng hiện tại, đã không còn nữa lúc trước.

Nguyên lai ân ái, có thể đảo mắt thành oán hận.

Nguyên lai tình yêu, có khi yếu ớt không thể chịu nổi một chút đả kích.

Tiếng chuông di động vang lên. Bài ca “Anh hùng” vang lên có điểm thê lương.

Hắn nắm lấy từng sợi tóc của cô, nghĩ lại chúng nó từng sinh trưởng ở trên người chủ nhân, quấn quít lấy cổ hắn, xõa ra trên người hắn , khi đó ôn tồn, hiện tại đã bị cắt đi.

Một khúc kết thúc, lần thứ hai đồng diễn.

Lần thứ hai kết thúc, lần thứ ba lại vang lên.

Hắn dùng khăn, bọc mấy sợi tóc lại, rồi lấy điện thoại di động từ túi tiền ra:

“Alo! Chú hai, có việc gì?”

Thanh âm khàn khàn.

Tâm hắn bị thương tổn nặng nề rồi.

“Đã xảy ra chuyện!”

Ngữ khí chú hai ngưng trọng.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất nghe.

Chú hai nói: “Chị dâu đang đưa Vãn Vãn cùng Đông Kì đến chỗ hai người lại bị bắt cóc rồi. . . . . . Là một nữ bộ đội đặc chủng của Trúc làm, hiện tại nữ nhân này đã áp giải bọn họ ra sân bay, cũng chiếm đoạt của chuyên cơ của con, nói rằng, nếu chúng ta không thả Mạc Thần Chi, bọn họ sẽ giết từng con tin một. Hiện tại bọn họ muốn gặp con để nói chuyện. . . . .”

Đông Đình Phong nghe báo, cả người rùng mình, vội vàng đứng lên, cởi nhanh áo tang rồi chạy nhanh ra ngoài.

Khi xuống lầu, hắn nhìn thấy Ninh Mẫn vẫn lẳng lặng quỳ gối nơi đó.

Trần Tụy đón đường hắn, sắc mặt vô cùng khẩn trương, hiển nhiên đã biết.

“Chuẩn bị xe!”

Đông đình phong phân phó.

“Đã chuẩn bị!”

Hắn đi ra bên ngoài.

Trần Tụy gọi hắn lại: “Không nói cho phu nhân một tiếng sao?”

Đông Đình Phong chần chờ một chút, thâm tình ngoái đầu nhìn, lắc đầu, xoay người đi vào bóng đêm.

Đêm nay, Ninh Mẫn túc trực bên linh cữu, Đông Đình Phong đã đi đâu, cô không biết, cũng không quan tâm, cứ như vậy lẳng lặng quỳ gối ở đó khóc, tất cả kí ức tốt đẹp hạnh phúc lại ùa về trong tâm trí.

Tiếng hoan hô cười đùa, so với linh đường toàn một sắc trắng mãnh liệt tương phản.

Lòng của cô rất trống rỗng. . . . . .

Lúc lâu sau, cô dựa băng quan, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, Chỉ Huyên gọi cô:

“Đi ngủ đi!”

Cô lắc đầu, không ngủ, vỗ về quan tài của cha, nhìn quan tài của ông nội, một đêm rất nhanh trôi qua, cô còn có thể ở bên bọn họ bao lâu?

Đương nhiên cô rất rõ ràng, biến thành cát bụi, rốt cuộc cô đã không thể nhìn thấy họ nữa.

Cô tựa vào nơi đó, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ từng chút sáng lên.

Thế giới của cô giờ đây chỉ một màu u tối.

Bọn họ là thái dương trong thế giới của cô, làm cho thế giới của cô ấm áp dào dạt.

Khi bọn họ biến mất không còn yêu cô, thế giới của cô trở nên lạnh lẽo.

Cả ngày, cô cứ như vậy ngồi ở bên quan tài.

Đông Đình Phong không xuất hiện, đổi lại Lăng Nông cùng Lăng Dịch ở chủ trì đại cục, mà cô là một cái xác không hồn, không có chủ ý.

Rốt cục, ông nội cùng cha bị hoả táng, đưa tro cốt của bọn họ vào một chiếc hòm để cô ôm lấy, chiếc hòm lạnh lẽo lạnh tới tâm cô, làm cô đau đớn.

Rốt cục, bọn họ bị để vào một chiếc hầm tối, từng lớp bùn đất đem họ chôn vùi.

Mẫu thân vài lần khóc ngất đi ở trong lòng mợ trong lòng.

Ninh Mẫn quỳ thẳng người trước ngôi mộ, dập đầu không dậy nổi, quỳ tại chỗ mà khóc, từ nay về sau không còn người nào hết mực yêu thương cô nữa rồi.

Đông Đình Phong biến mất không còn bóng dáng, cô hoàn toàn không thèm để ý ——

Chờ ngày mai, cô sẽ ly hôn với hắn——

Đúng, cô phải ly hôn. . . . . .

“Mẫn Mẫn. . . . . .”

Hoắc Khải Hàng biến mất hai ngày hai đêm đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, thanh âm bi trầm gọi tên của cô.

Ánh mắt cô yên lặng nhìn mộ bia.

“Ninh Ninh. . . . . .”

Một thanh âm xa lạ vang lên bên tai:

“Hai vị trưởng giả của tang sự đã rời đi, hiện tại, có chuyện chú không thể không đến báo cho con biết. . . . . .”

Ninh Mẫn không quay đầu lại, cũng đã nhớ lại thanh âm này là của ai.

Đó là chú hai của Đông Đình Phong --- Đông Diệu Uy.

“Ninh Mẫn, con tốt nhất nên quay đầu lại nghe kĩ những gì ta sắp nói.”

Đây là thần huống đang nói chuyện.

Nhưng Ninh Mẫn vẫn quỳ đoan chính, không để ý đến bọn họ.

“Đây là một tin tức bất hạnh.”

Đông Diệu Uy thanh âm nặng nề:

“Khoảng 12 giờ trưa ngày 21 tháng 9, dì Cúc Hoa ở mang ba đứa nhỏ trên đường vội về chịu tang, bị bắt cóc vào chuyên cơ của Cẩn Chi, điều kiện là muốn Đông Ngải thả Mạc Thần Chi.

“Buổi tối lúc 9 giờ, Cẩn Chi nghe báo, suốt đêm tiến đến sân bay, lấy thân thế cho Cúc Hoa, cũng hạ lệnh áp giải Mạc Thần Chi đến chuyên cơ sân bay.

“Mười hai giờ, bọn bắt cóc bắt Cẩn Chi với ba đứa nhỏ vào chuyên cơ, lấy Thủ tướng vi uy hiếp bắt phi cơ cất cánh.

“khoảng 2 giờ ngày 22 tháng 9, phi cơ cất cánh.

“Năm giờ, phi cơ ở biên cảnh của Trúc Ngải đột nhiên thay đổi bay về phía Di quốc.

“Buổi sáng bảy giờ, Di quốc giải thể hải vực không trung.

“Hiện tại, hộp đen đã tìm được, xác định trên đó từng xảy ra nội chiến, điều này gây ra tai nạn trên không vì kíp nổ bom, toàn thể đội bay nhân viên chính là bọn bắt cóc, toàn bộ gặp nạn. . . . . .”

Cả thế giới một chút yên lặng.

Ninh Mẫn ngơ ngác quỳ, mất đi hô hấp, mất đi cảm giác, mất đi tư tưởng, mất đi hết thảy —— rõ ràng mặt trời trên cao chiếu sáng, cô lại thấy được một mảnh tối đen, đen đến nỗi nhìn không thấy năm đầu ngón tay.

Chạng vạng ngày 24 tháng 9 năm 2012, Ninh Mẫn đến cung điện ở Đạt Lâm.

Khi đến phòng hội nghị lại thấy một bức ảnh do hải quân Di quốc chụp lại: một chuyên cơ mang số 787, đột nhiên nổ mạnh trên không trung, mảnh nhỏ rơi vào biển rộng bốn phía.

Tối nay, Đệ nhất phu nhân Ninh Mẫn, sau khi xác định tin dữ Thủ tướng cùng với đứa nhỏ gặp nạn, kêu thảm chạy như điên ra ngoài, rồi mất tích không thấy.

Không phải bi kịch, mọi người đừng nóng vội, lập tức sẽ nghịch chuyển! Hồi sau sẽ rõ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.