Chương 24.1:
Thần Huống dừng xe lại ở trước cửa, một chiếc SUV màu đen, sản phẩm trong nước, cũng không đắt đỏ.
Đông Lôi đứng lại nhìn thoáng qua, hẳn là xe đặc chế ở xưởng của anh hai, có công năng chống đạn phòng ngừa bạo lực, đường cong chiếc xe rất uy vũ khí phách, giống như người này.
“Đi đâu?”
Thật bất ngờ, hôm nay lại là anh tự mình lái xe đến, Lô Hà cũng không có theo tới, hơn nữa, anh cũng không mặc quân trang, áo sơmi màu đen đơn giản, không cài cà- vạt, trên sống mũi mang một cặp kính mát, một thân màu đen, nhìn qua đặc biệt nghiêm túc, càng phát hơi thở áp lực.
Ngồi vào ghế phụ, cô liền cảm giác được sự tồn tại mạnh mẽ của anh.
Người đàn ông này vô luận mặc cái gì, đều kiên cường làm cho người ta không biết làm thế nào.
“Đi thử áo cưới một chút!”
Anh liếc nhìn cô, không có bỏ qua biểu lộ trên mặt cô: Nhíu mày.
Cô không muốn thử.
Những điều này cứ như lặp lại, khiến đầu cô đau đớn.
“Ừ!”
Cô thuận theo.
Nếu như là mẹ nói những lời này, cô sẽ kéo dài thời gian, nhưng anh. . .
Phối hợp với anh, là chuyện duy nhất cô có thể làm.
Lúc này kết hôn, thua thiệt là nhà họ Thần.
Cô còn chưa có tư cách nói “Không” với anh .
Thần Huống cũng không nói chuyện.
Một đường trầm mặc, đây là tình trạng vợ chồng của họ bây giờ.
Đối với Thần Huống, Đông Lôi mạc dù đã kêu anh là anh Thần nhiều năm, nhưng trên thực tế, cô lại không biết gì về anh—— chỉ biết anh là một người nói là làm, bình thường trầm mặc ít nói, thiên phú trong quân sự cực cao, tâm trí mạnh mẽ, lòng dạ thâm sâu, mưu lược xuất sắc.
Lấy lời của ông nội mà nói: Đây là nhân tài trăm năm khó gặp, cùng anh hai, thuộc về người phi thường, vô cùng thông minh.
Ngày đó, ông nội đã nói với cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Gả cho Thần Huống, trong lòng con muốn hay không?”
Cô cúi đầu đáp: “Con không có ý kiến gì ạ!”
Ông nội nhìn cô một hồi lâu, mới ra một kết luận: “Không nghĩ hay là không có ý kiến.”
Cô muốn, có lẽ là.
Ông nội nói: “Nếu như lựa chọn kết hôn, vậy nên có thái độ chân thành một chút đi.”
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Thái độ như thế nào!”
Ông nội nói lời thấm thía: “Chăm chỉ đi kinh doanh, tìm hiểu về người đàn ông này, hiểu rõ chồng con, dung nhập vào tương lai của con. Từ bỏ quá khứ, là chuyện con cần phải làm.”
Cô biết rõ, ông nội nói rất đúng.
Nhưng bây giờ cô không nghĩ tới sẽ phải đối mặt với một cuộc hôn nhân mới.
Tất cả quan hệ, hoàn toàn xa lạ, đối với chuyện này, đáy lòng vô cùng e sợ.
Ông nội còn nói:
“A Huống ngoại trừ tuổi có chút không xứng với con, nhưng ở phương diện khác, dư sức xứng với con.
“Nghiêm túc mà nói, Tiểu Lôi nhà chúng ta, có thể gả cho người đàn ông như vậy, là nhặt được một tiện nghi lớn. . .
“Đoạn hôn nhân này, có lẽ không phải là đều con muốn, nhưng nó rất có giá trị để con phải bảo vệ nó,.
“Bỏ qua thôn này, sẽ không có khách sạn nào nữa. Hiểu không?”
Ông nội rất ít khen người, ông khen ngợi Thần Huống, tuyệt đối là ít thấy.
Trên xe, cô lén lén nhìn người đàn ông này: Nửa bên mặt, giống như bức tượng đá, mỗi một đường khuôn mặt, có cạnh có góc, cứng rắn vô cùng, làm cho người ta cảm giác không cách nào thân cận.
Ngay cả lúc hôn cô, khuôn mặt kia cũng không mang theo một chút ôn nhu —— người đàn ông này rất dã man.
Sự dã man này, cô đã được thấy, rất mạnh mẽ, rất đáng sợ.
Nói thật, trong khoảng thời gian ngắn, cô thật sự là không thích ứng được người đàn ông này, có chỉ là ý sợ hãi.
Như vậy, Thần Huống đối với Đông Lôi có ý kiến gì không đây?
Ngay bây giờ mà nói, chuyện anh muốn làm nhất, chính là giải trừ nguy cơ của Đông gia.
Anh rõ ràng, giữa anh và Đông Lôi có rất nhiều vấn đề, một tờ giấy kết hôn, thì nó là nút thắt chung cho lợi ích hai gia tộc.
Về phần tương lai, anh phải có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc, vẫn cần có thời gian mới được.
Đối với bé con này, anh hiểu rõ không thể tấn công mạnh mẽ.
Hiện tại giữa họ, không có cùng chung tiếng nói, không có cùng chung chủ đề, cũng không biết đối phương yêu thích cái gì. Vì vậy mọi thứ gần như hoàn toàn xa lạ.
Những thứ xa lạ này, không phải là một sớm một chiều có thể phá bỏ, chỉ có thể dựa vào tương lai từng chút từng chút quen thuộc.
40' sau.
Bọn họ dừng lại trước lầu shop áo cưới “Trân ái”.
Thần Huống đi vào, Đông Lôi đành phải đuổi kịp.
Người này, giống nhau đi hành quân, đi nhanh về trước. Cô vẫn cố hết sức bước theo, gót có chút cao. Bất quá, đi trong chốc lát, rốt cuộc anh biết dừng lại, đốt một điếu thuốc, quay đầu lại.
Ánh mặt trời chiếu xuống, váy dài của cô bồng bềnh, lộ ra đôi chân gầy, gót chừng ba tấc, nhọn như vậy, làm cô cao thêm không ít. Màu váy trắng tinh, theo gió mà bay, rất tự nhiên linh động.
Anh nhìn đến ngây người, không thể không nói, bộ dáng kia của cô, rất đẹp mắt: Ưu nhã mà quý khí, thanh xuân lại xinh đẹp, đó là khí chất bên trong phát ra, xinh đẹp lạ thường.
Nhưng anh lại nhíu mày một cái:
“Gót quá cao!”
Đông Lôi: “. . .”
Cô rất thích gót cao, con gái đều thích chưng diện. Giầy cao gót, lộ ra chút sang trọng, cũng lộ ra đôi chân đẹp.
Nhưng anh không có ra lệnh nói, không thể mang.
Cô không biết anh có ý tứ gì.
Chỉ một lát, anh xoay người qua.
Vào cửa, một phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng chạy ra đón chào.
“Cậu là?”
Thần Huống tháo mắt kính xuống kêu một tiếng:
“Mợ. . .”
Người đó cười cười: “Chậc chậc chậc, đứa nhỏ này, đeo mắt kiếng như vậy, thay quân trang ra, mợ cũng không nhận ra được. . . Ồ, đây là Tiểu Lôi đúng không. . .”
“Dạ, đây là Đông Lôi, vợ con. . .”
Thần Huống kéo Đông Lôi đến trước mặt, nắm tay, giới thiệu nói:
“Đây là mợ nhỏ Trương Vận. . .”
Trương Vận đánh giá hai người bọn họ, nghĩ tới một từ: Người đẹp cùng quái thú. . .
Ách, được rồi, đem khuôn mặt lạnh lùng của cháu ngoại trai nhà mình so sánh với quái thú thật không phải.
Chẳng qua là nhìn vào như vậy, thật đúng kém xa nhau. . .
Một người đàn ông cao lớn kiên cường, một người con gái nhỏ nhắn xinh xắn nhu thuận.
Bà đột nhiên có chút lo lắng sinh hoạt trong phòng của họ sẽ gặp vấn đề. . .
Tỉ lệ chênh lệch quá lớn, có lẽ sẽ không thích hợp.
Giống như khí lực của Thần Huống như vậy, nên chọn nữ sinh mạnh mẽ mới có thể đáp ứng được sinh lý của nhau.
Ách, bà nghĩ đi đâu vậy?
“Mợ nhỏ!”
Đông Lôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, bộ dạng thật ngoan hiền.
Trương Vận nhìn liền thích.
“Azz, Đông gia Thất tiểu thư, chúng ta rốt cuộc có cơ hội gặp mặt một lần rồi!”
Bà cười nói.
Đáng tiếc, một cô gái tốt như vậy, rõ ràng hai lần hôn nhân, Cố Gia kia, thật sự là rất hại người. . .
Bất quá cháu ngoại trai nhà mình cũng là hai lần hôn nhân.
Tính chuyện này, ngược lại là xứng đôi.
Chẳng qua là phụ nữ hai lần hôn nhân, cùng đàn ông có hai lần hôn nhân tóm lại là không giống nhau.
Đàn ông kết hôn lân thứ hai có thể lấy được người con gái đàng hoàng.
Nhưng phụ nữ kết hôn lần hai, bình thường là gả không tốt.
Lần này, cháu ngoại trai rõ ràng chấp nhận lấy người phụ nữ đã ly hôn, cũng thật khiến thân thích trong nhà muốn rớt tròng mắt.
Nghe nói lão tứ nhà Thần gia vẫn bởi vậy mà quậy qua một hồi đâu. . .
Mợ tư anh nói: “Thần Huống làm như vậy không phải là tát bạt tai lên mặt Thần Thản à, lấy một người phụ nữ như vậy về nhà. . . Cậu ta không cảm thấy mất mặt sao. . .”
Có mất mặt hay không, bà không nói đến, lúc này, nhà họ Thần có thể đồng ý cho đứa bé vào cửa, chị bà cũng không có ý phản đối, sau cùng nguyên nhân chủ yếu là thái độ vô cùng kiên quyết của Thần Huống— hễ là chuyện Thần Huống quyết định, nhà họ Thần không ai có thể thay đổi nó cả. Cái này là chỗ lợi hại của Thần Huống đó.