Chương 44.1
Anh đứng lên, đi tới ghế sô pha bên kia, nói: “Bây giờ không tức giận!”
Cô cũng bước tới, muốn nói rõ:
“Đêm hôm đó... Đêm hôm đó... Em chỉ, em chỉ là..”
Càng nghĩ, cô cảm thấy mặc kệ mình giải thích như thế nào, cũng không trốn thoát hiềm nghi dính líu với chồng trước.
Vấn đề là cô không muốn liên quan tới hắn nữa.
“Được rồi, không nói chuyện này, bỏ qua...”
Anh đứng lại quay người nhìn cô vợ bé nhỏ đang đứng trước mặt cố gắng muốn giải thích, anh lấy tay vuốt ve mặt của cô.
Đông Lôi câm miệng, lại nhìn anh thật sâu, tâm của người đàn ông này vẫn ẩn giấu sâu như vậy, bằng cô sao có thể nhìn thấu anh đang suy nghĩ gì.
Chẳng qua, nghe giọng nói của anh, hẳn là không tức giận.
Nếu như vậy, cô cũng chẳng muốn giải thích.
“Lấy cho anh ly nước đi! Nghe lời! Miệng khát chết. Ban ngày bận rộn cũng không có thời gian uống nước...”
“A... Sao lại bận tới như vậy chứ...”
Cô vội vàng đi rót hai ly nước tới đây, một người một ly.
“Ừ, gần đây Cố Chấn bị hủy bỏ quyền đại diện Thủ tướng. Rất nhiều chuyện, phải hỏi anh trước, nên bận gấp đôi lúc trước...”
Cặp ly hình hoạt hình rất đáng yêu, lúc đó cô mua để cho anh mang đến nơi này, đây là lần đầu tiên sử dụng.
Lúc Thần Huống cầm lấy ly này, ngẩn người một lát, sau đó uống một ngụm, mới nhìn kỹ hình vẽ phía trên, nói:
“Đây là ly Thần Tiên sao? Một cái có thể làm cho người ta đột nhiên cảm giác giống như nhỏ hơn hai mươi tuổi!”
Câu nói đùa này để cho Đông Lôi giật mình lần nữa.
Ngày đó, ở Thần gia, người đàn ông này rất xấu xa trêu chọc cô.
Hôm nay, anh lại cười rộ lên với cô.
Kinh nghiệm như vậy, có chút thần kỳ phải không...
Cô không khỏi nhìn lên hình vẽ ly, sau đó nhìn anh cầm ly hình vẽ phim hoạt, dáng vẻ đó thật sự không nhịn cười được:
“Vậy anh có phải cảm ơn em một chút hay không! Ưm...”
Lời còn chưa xong, môi đã bị hôn một cái.
“Đây là anh cám ơn em.”
Đông Lôi che môi, giống như mới biết anh.
Ở trong mắt cô, hình tượng Thần Huống, luôn luôn ổn trọng nghiêm túc, nói chuyện lạnh lùng ,ăn nói có ý tứ, một người cứng ngắc, càng không để cho người làm trái, vẻ mặt vĩnh viễn lạnh như băng.
Chẳng qua, bây giờ hình tượng của anh đang lặng lẽ thay đổi.
Lúc anh đối mặt với cô, có thêm chút dung túng đấy. Khi thì giống như người chồng làm cho cô khẩn trương hề hề, ồh, không sai a, là chồng mà nói, nên thân mật mới đúng, nhưng anh cứ khiến cho cô khẩn trương; khi thì giống như một người cha và anh , làm cho cô cảm thấy thân thiết; khi thì vừa giống như một người dưng, làm cho cô không biết làm thế nào..
Thì ra anh cũng biết cười, cũng có thể nói giỡn, cũng sẽ có rất nhiều lời —— tất cả phải xem anh nguyện ý hay không.
“Tại sao lại ngơ ngác như vậy “
“Ai ngơ ngác!”
“A? Tóm lại có chút, chẳng qua, ngốc đến làm cho người thích... Đi thôi cùng đi ăn cơm... Anh đã đặt chỗ rồi..”
Anh đi về phía phòng quần áo, tìm một áo khoác. Lúc đi ra đánh giá cô một chút, ngược lại dắt cô vào phòng quần áo:
“Thay đồ đi!”
Cả người mặc như học sinh, làm cho anh cảm thấy mình già quá rồi. Có chút không xứng.
“Thay cái này!”
Anh chọn cho cô.
“Dạ!”
Là váy thục nữ!
Cô đi vào thay, đi đưa cho anh nhìn. Đường may vừa người, hiện ra tính cách nhanh nhẹn, xinh đẹp, cũng làm cho cô càng có mùi vị người phụ nữ thành thục, đã không còn chí chất học sinh.
anh nhìn rất hài lòng, lại vuốt vuốt một đầu tóc ngắn trơn bóng, ừ, anh thật thích.
“A.., rối tóc!”
Cô kháng nghị.
Anh cố nén cười, lấy lược chảy sơ vài cái cho cô, nhìn người đẹp trong gương, phía sau người đẹp có một người đàn ông cao to, khóe môi người đàn ông nở nụ cười ôn nhu.
Đó là anh.
Vẻ mặt đó... Thật sự ít thấy a...
Rất nhiều năm trước, anh đã từng có vẻ mặt như thế, chẳng qua sau đó, không còn thấy, bây giờ cô gái này giống như tìm được vẻ mặt đó về cho anh.
“Lôi Lôi!”
Anh xoay người cô qua, hai tay cầm chặt vai của cô.
“Dạ!”
Đông Lôi ngẩng đầu, thấy ánh mắt thâm sâu của anh hiện lên vẻ kỳ lạ.
“Rất đẹp!”
Nghiêm trang khoa trương khen cô như vậy, thật làm cho cô xấu hổ.
Lúc này, cằm bị anh nâng lên, một nụ hôn triền miên rơi xuống.
Cô muốn tránh, nhưng không trốn được, bị anh ôm chặt đành hôn đáp lại.
Vừa dừng nụ hôn, đáy mắt anh đầy ý cười, hôn lên chóp mũi của cô một chút.
“Đi thôi, nếu em không đi, anh thật không muốn đi ăn cơm...”
Mặt cô ửng đỏ:
“Không ra ngoài ăn, vậy thì ăn ở nhà, tùy tiện chuẩn bị cơm chiên trứng em vẫn biết làm... Chỉ cần anh không chê...”
Ai ngờ, anh lại nở nụ cười:
“Em biết phân biệt trứng sao, em nấu được không đó, ăn không ngộ độc chứ? Em xác định em học y học lâm sàng hả? “
“Sao không được? Sách có dạy hết mà. Em có hai người anh xuất sắc như vậy, em cũng không tin, chỉ nấu bữa cơm thôi mà em không làm được... Yên tâm, sau này nấu đồ ăn nấu cơm gì gì đó, đều không cần anh xuống lúc em rảnh sẽ đi nghiên cứu, bình thường khẩu vị em khẳng định luyện được...”
Cô bị anh lôi kéo đi ra ngoài.
Ánh mắt Thần Huống lóe lên, cúi đầu nói:
“Năng lực học hỏi của em, thật sự rất mạnh...”
“Ừ, cái gì?”
“Azz, thật mà!”
Người đàn ông trầm mặc một chút, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, ôm cô đi tới xe:
“Em nói không sai! Tiểu ngốc!”
Thật là “Tiểu ngốc” là danh xưng của Đông Lôi, khi lên xe, mới bất tri bất giác hiểu được ý của người đàn ông .. Khuôn mặt không khỏi đỏ lên một chút...
Bọn họ đi đến một nhà hàng Nhật Bản tên là “Thiên Đảo Cúc” .
Thần Huống nói ông chủ nhà hàng là bạn học, người Nhật Bản, lấy thân phận trao đổi sinh đến Đông Ngải, sau đó, hắn say mê Đông Ngải, lúc này mở nhà hàng.
Đông Lôi đã tới nơi đây, nơi này tiêu phí rất cao, vị trí cũng khó đặt, lúc trước cô chỉ nếm qua một chút, hoàn cảnh thật u nhã, đồ ăn cũng ngon, tay nghề đầu bếp càng là nhất lưu.
Hai người một trước một sau đang muốn vào ghế lô, phía lưng có một nhân viên gọi anh lại:
“Thần tiên sinh!”
Thần Huống quay đầu nhìn, rất lạ mặt, cao cao gầy teo, rất thẹn thùng. Còn là một học sinh làm thêm ở đây.
“Chuyện gì?”
Nhân viên liếc nhìn Đông Lôi, mới nói:
“Phòng tây số 3 bên kia, có một vị tên là Lý Đồng tiểu thư uống rượu say, tôi nhớ ngài đã dẫn cio ấy tới đây một lần, không biết ngài có thể giúp chúng tôi tìm người nhà của cô ấy, đưa cô ấy về không.”
Lời này lại để cho Đông Lôi hơi ngẩn ra.
Lý Đồng?
Anh dẫn một người phụ nữ tên là Lý Đồng tới nơi đây ăn cơm?
Cô không khỏi nhìn amh, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Còn Thần Huống bởi vì lời nói này, lông mày nhíu một chút ——
Vẻ mặt này cho thấy thật sự anh nhận ra tiểu thư kia.
“Lôi Lôi, em đi vào trước, anh đi xem...”
Đông Lôi giống như cười mà không phải cười, khoác lên cánh tay của anh:
“Chúng ta có thể cùng đi.”
Ánh mắt Thần Huống khẽ động:
“Ngoan, nghe lời! Em ở lại đây gọi món ăn.”
Ồ, lại muốn tránh mặt cô, ở bên trong khẳng định có chuyện gì đó.
“Là bạn của anh à. “
“Ừ! Anh gọi điện thoại, tìm người đưa cô ấy trở về! Lập tức sẽ trở lại. Em không phải nói đói bụng sao.”
“Được, vậy em chờ anh!”
Đôi mắt cô đảo một vòng, gật đầu, đi vào, nhìn người đàn ông dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, đi về phía Tây.
Nhịn một lát cô cũng đi theo.
Phòng tây số 3.
Một người con gái mặc váy tím nghiêng ngã nằm trên ghế sa lon, sắc mặt đỏ ửng, đôi mi thanh tú nhăn lại, một đầu mái tóc phủ kín vào trong đó, tư thái rất mê người, khuôn mặt thật đẹp, vẻ mặt có chút u sầu ...
Thần Huống nhìn thấy, nghĩ tới mấy tháng trước, lúc anh và cô nói chia tay, tâm tình thật không nói rõ.
Ngày đó, cô ủy khuất khóc.
Anh đứng lại ở cửa ra vào, nhìn thoáng qua, suy nghĩ một chút, lúc này mới tiến lên vỗ vai của cô:
“Lý Đồng, Lý Đồng, sao uống tới như vậy?”
Anh biết cô nhiều năm, thật sự không có nhìn thấy cô uống say đến như vậy.
Lý Đồng nghe được có người gọi, mơ màng mở mắt ra, cố gắng tập trung tinh thần nhìn người trước mặt, phân biệt cả buổi, trong đôi mắt ảm đạm, từng chút từng chút bắn ra ánh sáng.
“Jaye?”
Đó là tên tiếng Anh của anh.
“Ừ!”
Hai tay của anh chọc vào túi nhìn cô. Bọn họ đã thật lâu không gặp.
“Vừa vặn, theo giúp em uống rượu!”
Cô lay động, muốn rót rượu cho anh, nói chuyện có chút không rõ, vẫn còn say rượu.
“Ngồi xuống, tôi có kêu một ly giải rượu tới đây...”
Anh lấy ly nước giải rượu cho cô ta:
“Uống, tỉnh rượu, sau đó tôi gọi điện thoại cho Lô Hà đưa cô trở về!”
“Không!”
Cô ta lắc đầu, không tiếp: “Em không muốn! Em thích nơi đây.”
Nói xong, cô nhìn xung quanh một chút, mắt say lờ đờ lộ ra vẻ vui mừng:
“Anh còn nhớ rõ nơi đây không chúng ta cùng đi ăn. Cũng là lần duy nhất anh dẫn em đi ăn cơm... Em thật vui vẻ. Em cho rằng... Nghĩ anh rốt cuộc cũng tiếp nhận em, em cho rằng nhiều năm chờ đợi như vậy, rốt cuộc em chờ đến anh chấp nhận, kết quả...”
Một nụ cười khổ, lời giữa răng môi tràn ra:
“Kết quả tất cả đều là một bên tình nguyện. Kết quả em chẳng là gì.”
Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ đầy thê lương.
Thần Huống để nước giải rượu xuống, im lặng nhìn cô một cái, không tiếp lời, chỉ gọi điện thoại cho Lô Hà.
Sau đó cúp máy, anh nói:
“Cô ngồi ở đây một lát, Lô Hà lập tức tới ngay. Trở về ngủ một giấc thật tốt...”
Anh không có ở lâu, đứng dậy phải đi.
“Không được, em không quay về. Jaye, ngồi với em một chốc lát, chỉ một lát... Hôm nay là sinh nhật của em, sinh nhật của em, mấy năm này, cho tới bây giờ anh không có đưa quà sinh nhật cho em, hôm nay em có thể muốn một lễ vật từ anh hay không, ngồi với em một lát, trò chuyện với em đi.. Jaye, em không cha không mẹ, mồ côi cả đời, anh có thể thỏa mãn tâm nguyện nhỏ nhoi của em một chút hay không...”
Lý Đồng đột nhiên ôm eo của anh, mượn rượu nói, lần thứ nhất đánh bạo yêu cầu anh.
“Lý Đồng, đừng như vậy.”
Giọng nói của Thần Huống cực lạnh, giống như bị ướp lạnh.
Lý Đồng làm như không nghe thấy, trong miệng nói:
“Jaye, vẫn giống như trước đây không được sao?”
“Không được!”
“Em chỉ là muốn ngẫu nhiên gặp mặt anh một chút!”
“Đã nói rồi, không được!”
“Jaye, tâm của anh, thật ác độc!”
Từng dòng nước mắt chảy ra, một tiếng nghẹn ngào, ngăn không được tràn ra.
Lúc này, cửa mở, Thần Huống vừa nhìn thấy người đứng ở cửa ra vào, thân thể mãnh liệt xiết chặt, anh mạnh mẽ mở tay Lý Đồng ra, ý bảo Lô Hà tới đây đỡ cô.
Lý Đồng có nhìn thấy Đông Lôi ở cửa, ngốc trong chốc lát, cuối cùng không có lại làm khó, chậm rãi buông lỏng Thần Huống, lung la lung lay đứng ở nơi đó.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông đi tới, dắt tay cô ấy, trầm thấp nói một câu:
“Đi, ăn cái gì...”
“Anh Thần, người kia là ai?”
Giọng nói của Đông Lôi mềm mại hỏi.
“Một người bạn! Uống rượu say...”
Giọng nói của anh nhàn nhạt.
Làm bạn nhiều năm, đối với anh mà nói, cô chỉ là bạn.
Lý Đồng lòng đau như đao cắt!
Cũng đúng, ở trước mặt người vợ kiều diễm như hoa của anh, cô là người như vậy, có thể được gọi là bạn bè, cũng là được anh cân nhắc cô...
Cô ta nhắm lại mắt, ngã ngồi ở trên ghế sa lon, mượn men say, đột nhiên kêu lên:
“Không đúng, em là người phụ nữ của anh, anh là người đàn ông của em, đời này người đầu tiên, cũng là một người đàn ông duy nhất...”
Bên cạnh, Lô Hà nghe được lời này, mồ hôi lạnh ứa ra, tim gan muốn nhảy ra.
Hắn nhìn sang Đông Lôi, vẻ mặt của phu nhân mới còn vui vẻ, ở một giây này như bị đông cứng, vẻ mặt trở nên vô cùng mất tự nhiên. Lông mày của tư lệnh cũng nhíu lại.
Aizz, Lý Đồng này, lần này thật sự là phiền toái quá lớn.
Phải khen ngược lại cô ta, nói xong, ngồi ở đó giống như chết vậy, không còn phản ứng.
Bầu không khí có chút đông cứng.
“Ách, cô tôi đưa cô trở về! Người này uống rượu say chỉ thích nói nhảm.”
Lập tức đưa bảo hiểm cho người một chút.
Lô Hà chạy lên, nâng người lên, đi ra bên ngoài.
Đông Lôi tránh ra, thấy người con gái này lại lặng lẽ trợn mắt, trong miệng lầu bầu:
“Tôi không có say, tôi còn có thể uống, Jaye, em không đi. Em không muốn rời khỏi anh... Jaye, em muốn cả đời theo anh.. Được hay không... Em không để ý danh phận, chỉ cần anh ngẫu nhiên đến xem em là tốt rồi...”
Trên đời có một loại đàn ông như vậy, có thể làm cho phụ nữ đắm mình, làm kẻ thứ ba.
Đợi mọi người đi xa, cô trực tiếp đi về phía ghế lô của họ, không để ý tới người đàn ông sau lưng.
“Lôi Lôi... Anh...”
Thần Huống tiến lên, ôm eo cô, muốn nói rõ cái gì, cũng há to miệng, rồi lại phát hiện không thể nào nói ra.
“Em muốn ăn chút gì đó! Có chuyện về nhà nói!”
Đông Lôi đẩy anh ra, bởi vì ngửi được mùi nước hoa của người phụ nữ khác làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Cô nhíu mày.
Người phụ nữ kia từng có quan hệ rất thân mật với anh—— biết rõ chuyện này, làm cho cô không thoải mái.