Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 68: Chương 68: Chương 68​




Ninh Mẫn không phải người tùy tiện dùng vũ lực, nhưng tên bác sĩ này thật sự rất vô lại, anh ta khiến cô không kiềm chế được.

Phía sau, bộp... bộp... bộp, có tiếng người chạy tới, không cần quay đầu lại cũng biết là bảo vệ.

Cô híp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy phẫn nỗ của tên bác sĩ, cười nhạt rồi nhắc nhở mấy người phía sau một câu:

“Tôi cảnh cáo các người, nếu kẻ nào muốn cản tôi, kẻ nào làm lỡ việc chữa trị cho con trai tôi, thì kẻ đó sẽ không xong với tôi đâu. Đến lúc đó, tôi cũng muốn xem xem, mấy cái quy định bẩn thỉu kia sẽ như thế nào, dư luận sẽ đứng về phía kẻ yếu hay vẫn bảo vệ các người kiếm tiền thất đức. Các người thử đặt mình vào trường hợp của người khác mà tự hỏi mình xem, bệnh viện là nơi chữa bệnh cứu người, chứ không phải nơi các người bị đồng tiền làm lóa mắt! Tôi không phải không có tiền trả, chỉ là sẽ trả sau, tại sao các người chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt vậy? Còn anh nữa, thân là bác sĩ, lại đứng nhìn người bệnh đang chết dần chết mòn như vậy, rốt cuộc anh có thấy hổ thẹn với lời thề Hippocrates(*) không...”

(*: các thầy thuốc phải đọc Lời thề Hippocrates khi chuẩn bị ra trường để hành nghề. Lời thề này được các sinh viên Y khoa đọc và nguyện làm theo trong lễ tốt nghiệp.)

“Hàn Tịnh, tại sao cô lại ở trong bệnh viện?”

Đột nhiên, một câu hỏi thăm ngắt lời Ninh Mẫn.

Cô lập tức quay người lại, bất ngờ nhìn thấy Đông Đình Phong cùng hai người xa lạ đang đẩy chiếc giường bệnh đi tới, nhưng cô không thèm để ý kẻ trên giường đó là ai.

Trong lúc tâm tình nóng như lửa đốt, vừa nhìn thấy Đông Đình Phong lập tức được dập tắt, cô nhanh chóng buông tên bác sĩ ra, trước ánh nhìn của mọi người nói ra một câu:

“Anh đến thật đúng lúc, Đông Đình Phong, anh có tiền mặt không, hay thẻ cũng được, tôi phải trả tiền viện phí...”

Kỳ thật, gương mặt Đông Đình Phong lúc này không khác nào một cái thẻ bằng vàng.

Cô vừa nhìn thấy hắn đến thì đã biết tất cả phiền phức sẽ được giải quyết dễ dàng, nhất thời trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng, nhưng ngay sau đó, khi ánh mắt rơi xuống chiếc giường bệnh kia, cô nhìn rõ tướng mạo của cô gái ấy, tim có cảm giác như bị ai bóp nghẹt, đau đớn:

Ha, thật là nực cười, con trai hắn ở chỗ này chịu đựng đau đớn, còn hắn lại đang quan tâm người phụ nữ khác, thật uổng phí sự sùng bái của Đông Kỳ dành cho hắn.

Ninh Mẫn từ từ dừng bước, ý cười trên mặt lập tức biến mất thay vào đó là sự khinh bỉ, không nhịn được mà buột miệng nói lớn:

“Đông Đình Phong, con mẹ nó chứ, anh có phải là ba của Đông Kỳ không vậy?”

“Tiểu Kỳ làm sao vậy?”

Đông Đình Phong vốn đang nắm tay An Na nhưng vừa nhìn thấy cô thì lập tức buông ra, sải bước đi tới.

“Tiểu Kỳ bị viêm ruột thừa cấp tính, đã bị thủng rồi, đang chờ cấp cứu, nhưng cái bệnh viện chết tiệt này, và bác sĩ ở đây nữa không chịu chữa trị. Nó đau đớn chừng nào anh có biết không? Nó vẫn luôn miệng gọi ba, còn anh, anh lại chạy mất tăm mất tích. Lẽ nào mấy người đó không nói cho anh biết con trai phải vào viện sao? Đông Đình Phong, anh cứ tiếp tục nắm tay người phụ nữ kia vào phòng cấp cứu đi, cũng không cần quan tâm đến sống chết của con trai đâu!”

Sau khi mắng hắn một trận xong, cô liền quay đầu đi về phía phòng bệnh.

Bác sĩ, y tá lẫn bảo vệ đứng bên cạnh nghe xong liền cảm thấy kinh hãi: Đứa trẻ đó là con trai của Đông đại thiếu... Như vậy là xong...

“Bác sĩ Hứa, đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt sắc bén của Đông Đình Phong nhìn qua một lượt.

Bác sĩ kia nuốt nước bọt, liên tục nói xin lỗi:

“Xin lỗi, thành thật xin lỗi, Đông tiên sinh, tôi thật sự không biết đứa trẻ đó lại là con trai của ngài, tôi sẽ lập tức sắp xếp phẫu thuật...”

Nói xong, hắn chạy bán sống bán chết, thật sự không có kẻ nào dám đối mặt với ánh mắt lạnh đến thấu xương của Đông đại thiếu. Lúc này đây, anh ta chỉ muốn đâm đầu vào tường...

An Na đang nằm trên giường liền ngẩng đầu lên, sớm đã biết người phụ nữ vừa quay đầu đi là Hàn Tịnh, cô đương nhiên biết Đông Đình Phong muốn đuổi theo, trong lòng bỗng trầm xuống, cắn răng hạ thấp giọng gọi:

“Anh Phong, em...”

Đông Đình Phong lập tức dừng lại, ánh mắt xa xăm nhìn người phụ nữ đó đi khuất về phía hành lanh, cuối cùng cũng quay đầu lại:

“Không có gì! Anh đã liên lạc với Mike, anh ta sẽ tới ngay thôi!”

“Vâng!”

An Na chầm chậm nắm chặt tay hắn:

“Đông Kỳ có chuyện sao? Anh hãy đi xem Tiểu Kỳ thế nào đi...”

“Không sao! Đợi sắp xếp ổn thỏa cho em, anh sẽ đi!”

Từ phản ứng của Đông Đình Phong khiến mọi người nhận ra một điều: Giữa con trai và **, hắn vẫn xem trọng ** hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.