Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 71: Chương 71: Chương 71​




Lúc Ninh Mẫn đi ra thì con trai đã ngủ, Đông Đình Phong cũng không thấy đâu, trong phòng xuất hiện một phụ nữ lạ tự xưng là y tá cao cấp do Đông tiên sinh chỉ điểm để trông tiểu công tử Đông gia. Trần Tụy đứng ngoài cửa, lúc nhìn thấy cô liền nói Đông Đình Phong có cuộc họp phải đi gấp, chỉ để lại cho cô một thẻ ngân hàng.

Cô nghe xong liền cầm lấy cái thẻ, trong lòng không khỏi cười nhạt, công việc của hắn nhiều thật, căn bản là không có chỗ cho con trai hắn, hành vi “trọng sắc khinh con” khiến cô vô cùng khinh bỉ.

Trời sáng, Ninh Mẫn rời khỏi bệnh viện đi tới tiệm tạp hóa gần đó để mua cho Đông Kỳ ít hoa quả, nước uống, và mấy quyển sách, trẻ con nhàn rỗi sẽ khó chịu, đọc sách coi như để giết thời gian.

Chưa bước vào đến cửa cô đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong, có mấy người đang đứng trước giường bệnh, người cười rực rỡ nhất là Đông Lôi, cô ta đang nói chuyện với cháu, cũng không biết nói gì mà khiến Đông Kỳ cười khanh khách, xem ra cô em chồng điêu ngoa này đối với cháu mình cũng không tệ.

Đông Đình Phong ngồi bên cạnh, cánh tay dài ung dung tựa vào thành giường, tay khác cong cong ôm con trai vào lòng, bên cạnh hắn vẫn còn một cô gái tóc ngắn, cô ta ngồi như vậy khiến cô không nhận ra.

“Mẹ!”

Đông Kỳ là người thấy cô đầu tiên, đứa trẻ này, liếc mắt đảo qua một vòng, thấy cô liền hạnh phúc kêu lên một tiếng.

Lúc đó, tất cả ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Cuối cùng Ninh Mẫn cũng nhìn rõ gương mặt của cô gái kia, cô ta là An Na, nét mặt bất giác trùng xuống, trừng mắt nhìn Đông Đình Phong: Nam nhân chết tiệt này, lại còn dám đem “bồ nhí” đến thăm con trai sao?

“Mẹ, cô và dì An đến thăm con. Còn đem cho con rất nhiều đồ ăn ngon, đáng tiếc là bây giờ con vẫn chưa thể ăn!”

Dì An!

Nghe con trai gọi thân mật như vậy, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên Đông Đình Phong mang người đàn bà bên ngoài của hắn đến gặp con trai.

Hắn muốn tạo dựng tình cảm tốt cho họ để dễ dàng đưa cô ta danh chính ngôn thuận bước vào Đông gia sao?

Như vậy cô lại càng không hiểu, nếu hắn có suy nghĩ này thì tại sao không đồng ý ly hôn?

Một chuỗi ý niệm trong đầu Ninh Mẫn chợt lóe lên, cảnh tượng trước mắt ư, Đông Lôi đã tạnh cười, An Na thì đứng lên, đến gần chỗ Đông Đình Phong, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt vẫn nhìn hắn, riêng Đông Đình Phong vẫn thư thái như trước, mỉm cười xoa đầu con trai:

“Con đó, chỉ biết có ăn thôi!”

“Cẩn Chi, đưa An Na về phòng bệnh của nó đi! Bác sĩ cần phải kiểm tra mà.”

Thanh âm vang lên từ một góc khác, đó là Đông phu nhân. Lúc này cô mới để ý, trên sô-pha kia vẫn còn hai người, một là mẹ chồng Hàn Tịnh, người còn lại là người hôm qua cô mới gặp, mẹ An Na, tướng mạo hai người này có chút giống nhau.

Khóe miệng Ninh Mẫn có chút cong lên, đúng là chuyện ngược đời hiếm thấy, không chỉ có vợ bé ở đây, ngay cả mẹ của vợ bé cũng ở đây, còn khiến bà mẹ chồng như Hà Cúc Hoa có thể hòa hợp cười nói vui vẻ với bọn họ, nhưng khi nhìn thấy cô lập tức mặt ai nấy đều thay đổi, hóa ra Đông Đình Phong nuôi vợ bé bên ngoài đã nhận được sự chấp nhận của Đông phu nhân. Cả đám người này cùng liên hợp lại là muốn ức hiếp Hàn Tịnh sao?

Ánh mắt cô lóe sáng, mỉm cười, đặt túi đồ trên tay xuống, lập tức tiến về phía Đông Đình Phong đang ngồi:

“Vậy thì phải nhanh tiễn khách thôi! Nhớ là phải nhanh nhanh một chút. Đến lúc đó anh phải làm tài xế cho em, em muốn về nhà, em đã hứa với Tiểu Kỳ sẽ làm cho nó ít cháo, đồ ở bệnh viện rất khó ăn, ba con anh thật kén chọn... lúc nãy về muộn nên em không kịp làm...”

Lúc nói chuyện cô rất tự nhiên vòng qua tay hắn, rồi hôn nhẹ lên mặt hắn, sau đó đẩy hắn ra ngoài.

Đây không phải vô tình, mà do cô cố ý làm động tác thân mật khiến cho nét mặt tất cả mọi người đều biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.