Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 472: Chương 472: Ngoại truyện 63




“Em biết được sự thật thì thế nào?”

Anh hỏi ngược lại: “Chúng ta sống hướng về tương lại, thì cần gì moi mốc quá khứ ra để khiến mình ngột ngạt?”

Dừng một lát, ánh mắt của anh trở nên sắc bén, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt không phải bệnh của cô nói thêm một câu:

“Hay bởi vì em chưa dứt tình cũ, có mục đích khác...”

“Cái gì?”

Đông Lôi ngây ngốc một chút, không thể tin được lặp lại bốn chữ

“Chưa dứt tình cũ...”

Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở:

“Anh có ý gì?”

Anh lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.

Không, không đúng, anh căn bản chưa từng tin cô.

Thần Huống cũng cảm thấy lời nói của mình có chút quá đáng, nên không nói gì nữa,

“Anh mới là người chưa dứt tình cũ...”

Cô không khỏi đỏ mặt hét to, giọng nói vang dội khắp phòng:

“Thần Huống, từ hôm qua cho tới hôm nay, rốt cuộc là ai vẫn ở mãi bên tình cũ? Có phải anh đã sớm hối hận khi kết hôn với em không... Được, hôm nay có anh hai em ở đây, nếu anh có gì không hài lòng, thì nói ra hết đi, anh không muốn sống chung với em nữa cũng có thể, anh muốn gì em cũng bằng lòng phối hợp... Hôm nay thì không được rồi, ngày mai, ngày mai trời vừa sáng chúng ta sẽ...”

“Đủ rồi...”

Đông Đình Phong thấy cô nói chuyện càng ngày càng quá đáng, không khỏi quát to một tiếng, nói ra mấu chốt:

“Đông Lôi, khi em nói chuyện em có suy nghĩ hay không? Có mấy lời nên nói, có mấy lời không nên nói, trước khi mở miệng nói ra tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ... Em cũng nói mình đã hai mươi hai tuổi rồi chứ không phải đứa con nít, làm việc không thể xúc động, lời nói cũng không thể tùy tiện nói lung tung... Không cần vì một chuyện của quá khứ, mà làm tổn thương cả hai...”

Lời nói này, giống như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, làm cho cô rùng mình một cái.

Đúng vậy, vừa rồi cô muốn nói cái gì!

Thật là đáng sợ!

Sao cô lại có ý nghĩ như vậy!

Đông Lôi che miệng thấy Thần Huống nhíu mày, mới ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu xúc động... Nhưng nếu không phải anh nói nặng với cô, cô cần gì...

“Em.. em muốn yên tĩnh một chút...”

Cô nhắm mất lại, bây giờ tâm tình của cô rất tệ, nói chuyện lúc này dễ dàng xúc động không lý trí.

“Vậy thì về phòng nghỉ ngơi đi! Anh có chuyện muốn nói với Tử Tuần...”

Đông Đình Phong cũng ra bây giờ tâm trạng của cô như bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

“Được vậy em không làm phiền hai người, em về phòng...”

Cô hoảng hốt chạy ra ngoài, ầm một tiếng đóng cửa thư phòng lại...

Trong phòng.

Thần Huống đứng lên, đi về phía cửa sổ, trên tay không có một điếu thuốc, anh nghĩ bây giờ mình cần.

Đúng, anh muốn hút thuốc...

“Có thuốc lá không?”

Anh nhẹ nhàng hỏi.

Một điếu thuốc đưa tới trước mặt anh, cạch bật lửa được bật lên, Đông Đình Phong đưa mồi lửa cho bạn tốt.

Thần Huống hít một hơi, khói kéo theo đóm lửa đỏ trên điếu thuốc, hít một hơi mùi thuốc lá quanh quẩn trong không khí mát lạnh- - đã thật lâu không có hút...

“Không phải là bỏ sao?”

Đông Đình Phong nói, mình cũng hút một điếu, nhìn làn khói anh vừa nhã ra, lại nói một câu:

“Tính tình của Lôi Lôi như đứa bé. Chẳng qua cậu chỉ nói có một câu, mà đã đâm vào trong lòng con bé..”

“Phải, quả thật đã đâm vào tim cô ấy. Nhưng, cũng là sự thật không thể xóa bỏ: Lôi Lôi còn tình cảm với Cố Duy. Thời gian qua cô ấy chỉ cố gắng thích ứng làm đúng trách nhiệm của một người vợ. Kỳ thật, trong lòng cô ấy vẫn còn chưa quên được tình cảm với Cố Duy. Cho nên, sau khi cô ấy biết được Cố Duy cứu cô ấy mới cả đêm bay tới chỗ này. Tối hôm qua tôi nghĩ, người cô ấy nhớ tới không phải tôi, mà là Cố Duy...”

Thần Huống hút xong một điếu bắt đầu lấy điếu thứ hai, nói ra ý nghĩ trong lòng. Ngày hôm qua khi nói chuyện điện thoại, cô ấy có hỏi đến Cố Duy, chỉ là cô vẫn dùng lý trí khống chế tình cảm đó, không để cho mình suy nghĩ hay quan tâm tới tin tức của người đàn ông đó.

Đông Đình Phong không có nói tiếp, bởi vì anh ta cũng nhớ tới dáng vẻ của Lôi Lôi ở trước cửa phòng phẫu thuật, bộ dạng thất thường kia. Có thể nhìn ra được, cô còn tình cảm với Cố Duy.

“Anh cũng thấy, tôi chỉ mới nói có một câu mà cô ấy đã có ý nghĩ như vậy...”

“Không thể tính! Tâm trạng của con bé không ổn định. Hơn nữa, cậu có thể suy nghĩ theo một góc độ khác..”

Anh ta nói giúp thay em gái mình:

“Có lẽ đã để ý đến cậu, khi nhìn thấy cậu và Quan Lâm ôm nhau nên mới bị kích thích... Có lẽ con bé đang ghen...”

“Không thể nào!”

Thần Huống không cần suy nghĩ đã phủ định hoàn toàn.

Sao cô ghen được chứ?

“Cậu cũng đừng khẳng định như vậy, chuyện tình cảm như vậy, ai cũng không nói trước được đâu. Lòng người là cũng sẽ thay đổi theo thời gian... Chẳng lẽ cậu không mong một ngày nào đó, Lôi Lôi có tình cảm với cậu sao? Tôi nghĩ lúc cậu cưới em ấy cũng có kiểu suy nghỉ này.. Thời gian có thể mài mòn bóng hình in sâu trong lòng, thay thế bởi con người khi vui buồn luôn bên cạnh em ấy?”

Đông Đình Phong cảm thấy suy nghĩ của anh quá mức độc đoán.

Nhìn qua ngoài cửa sổ, hàng dài ngọn đèn trên đường, trong bóng đêm hoang mang, trong lòng Thần Huống cũng có chút mờ mịt - - đương nhiên anh cũng hy vọng mình có thể thay thế hình bóng ai kia trong lòng cô...

Nhưng có thể sao?

Chiều hôm nay, cô đang làm gì, anh biết hết.

Cố Duy luôn rất quan trọng với cô, cho nên, sau khi cô tách khỏi với anh, đã đi đến canh giữ trước cửa phòng phẫu thuật của người nọ, cho đến khi Cẩn Chi cưỡng chế dẫn người trở lại, cô vẫn không rời khỏi phòng người nam nhân kia.

“Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, chúng ta cần phải nghĩ cách để bắt hết những con cá đã lọt lướt...”

Đông Đình Phong vỗ vỗ vai của anh, kết thúc đề tài khiến người ta không vui này

Tối hôm qua trong hành động cứu người, Diệp Chính Vũ bị trọng thương được thủ hạ của anh ta mang theo chạy trốn, nếu chết thì không sao, nhưng còn sống được thuộc hả anh ta đưa tới cửa khẩu rời khỏi Đông Ngải, phiền toái rất lớn... Chuyện này bọn họ cần thảo luận thêm.

“Dựa theo lời nói của người bị Tổ Anh Nam bắt được: Lần này chúng ta chỉ bắt được những người được sắp xếp bên ngoài Ngôi Bang, nếu Diệp Chính Vũ chết, những người cấp cao trong thế lực Ngôi Bang có thể sẽ ngóc đầu trở lại, muốn diệt sạch tóm gọn bọn buôn lậu thuốc phiện này quả thật là chuyện còn khó hơn lên trời...”

Thần Huống nhã ra khói trắng. Chuyện này rất khó giải quyết.

“Nhưng không phải Thẩm Phục đã nói sao: Lúc đầu Ngôi Bang cũng không buôn lậu thuốc phiện, trong bang phân chia hai phái, một bên buôn lậu thuốc phiện, một bên làm ăn. Tôi đang suy nghĩ, chỉ cần tiêu diệt Diệp Chính Vũ, để cho một người khác tiếp quản chức đại ca trong Ngôi Bang, có lẽ, Ngôi Bang có thể đi theo con đường chính đạo...”

Đông Đình Phong giả thiết.

“Nhưng vấn đề ở đây là chúng ta cũng không biết người đại ca mà Ngôi Bang phái tới là ai?”

Thần Huống dập tắt nửa điếu thuốc đang hút dang dở, suy nghĩ một chút, đột nhiên có ý nghĩ:

“Có lẽ Quan Lâm biết một chút tin tức, đợi cô ấy tỉnh tôi đi hỏi...”

Đông Đình Phong gật đầu, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.

Hai người ngồi xuống, lại nói chuyện một lát, Đông Đình Phong thúc giục anh trở về phòng ngủ.

Thần Huống chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đi.

Cửa không khóa, anh bước vào, trên giường Đông Lôi đang ngủ, trên người đắp một chăn lông mỏng, đường cong lung linh lộ liễu hiện ra, khi ngủ lông mày vẫn nhíu lại, sắc mặt thì trắng bệch gần như trong suốt.

Anh ngồi xuống bên giường, khẽ đưa tay vuốt mi tâm của cô:

Rốt cuộc cô vì ai mà nhíu mày?

Là bởi vì anh hay vì Cố Duy?

Thần Huống dựa vào ở đầu giường nhìn cô, hai khuôn mặt khác nhau hiện ra.

Anh nhắm mắt lại cảm nhận đau đớn trong lòng - - rất nhiều năm, không có đau đớn như vậy.

Gần sáng - -

“Cứu tôi... Cứu tôi...... Đừng đụng tôi... Đừng đụng tôi... A...”

Cùng với một tiếng hét thảm thiết, Đông Lôi giật mình ngồi dậy, thở gấp giống như đang bị động kinh, trên trán của cô dính đầy mồ hôi.

Lúc này, đột nhiên trước mắt sáng ngời, đèn được bật lên, một tay đỡ eo cảu cô, vỗ nhè nhẹ:

“Lại thấy ác mộng?”

Giọng nói của Thần Huống vọng ở bên tai.

Không biết đang ở đâu Đông Lôi níu lấy quần áo trước ngực, quay đầu nhìn, đụng phải ánh mắt đầy quan tâm của anh, vội vàng lui ra.

Phản ứng này làm cho ánh mắt anh buồn bả.

Đông Lôi không có để ý tới vẻ mặt của anh, chỉ sững sờ hỏi:

“Vừa rồi em nói gì?”

“Em a một tiếng thì tỉnh...”

Anh bỏ qua tất cả những lời kia.

“A, phải không?”

Cô nuốt nước miếng, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mới nói:

“Em không nhớ rõ em mơ thấy cái gì?”

Trên người tất cả đều là mồ hôi là bị dọa đến sỡ hãi.

“Có muốn anh ôm em một lát hay không...”

Anh nói: “Anh đã tắm. Không có mùi khác...”

Đêm qua, anh đã suy nghĩ kỷ, có lẽ trên người mình có hương vị khác thường làm cho cô ghét, cho nên, trước khi lên giường anh đã tắm sạch sẽ. Cô bé này cũng vậy vô cùng thích sạch sẽ.

Đông Lôi ngẩng đầu, gắt gao nắm chặt hai tay, nhìn anh đang giang tay mà trong lòng ê ẩm.

Lúc này anh vẫn là Thần Tử Tuần yêu thương cô sao, ngực của anh có thể để cho cô tham luyến sao?

Anh yêu người khác, còn cô quả thật chưa quên Cố Duy, cho nên, lúc bị anh chọc trúng chỗ đâu, cô mới giương nanh múa vuốt phản kích lại.

Nghĩ đến những chuyện này,, trong lòng cô cười khổ: Quan hệ vợ chồng như vậy, rất kỳ quái..

“Trời đã sáng...”

Cô không có ngã vào trong ngực anh, mà là xuống giường, kéo rèm cửa sổ, một mảnh ánh sáng sáng ngời chiếu vào, một ngày mới lại bắt đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy ngày mới vẫn tối tăm...

Thần Huống dựa vào trên giường, chậm rãi buông tay xuống:

Cô không cần ngực của anh.

Anh lại tự tìm mất mặt.

Nhưng anh cảm thấy mình còn có thể mất mặt hơn:

“Lôi Lôi, đến đây chúng ta nói chuyện một chút...”

Vỗ vỗ vị trí bên cạnh, anh thấp giọng yêu cầu.

Cô vẫn đứng đó, không đến gần: “Nói chuyện gì? chuyện liên quan tới Quan Lâm sao?”

Phản ứng nhạy cảm như vậy?

“Ừ!”

Anh gật đầu.

Nhưng cô không có đến gần, mà lẳng lặng đứng ở đó, cúi đầu chân trần của mình, đột nhiên trong miệng nói ra một câu:

“Anh Thần anh có hận em không?”

Lời này, có chút không yên.

Thần Huống xác định mình không có nghe lầm, nhưng sao trong đầu cô bé này lại có câu hỏi không thể tin được này chứ?

Anh không khỏi ngồi dậy.

“Lời này có ý gì?”

Đông Lôi ngẩng đầu liếc một cái, thái độ vẫn dịu dàng như vậy, giống như cũng không có hận như mình nghĩ.

Nhưng thật sự không hận sao?

Cô không đoán được tâm tư của anh, cũng không giải thích được tâm lý của mình, không thể biểu hiện được tâm tình thật sự.

“Em...”

Chỉ nói một chữ, thì bị tiếng đập cửa cắt ngang.

Âm thanh kia quá mức dồn dập.

Thần Huống biết, là tiết tấu gõ cửa quen thuộc của Lô Hà.

Nhưng cậu ta, hôm qua bị anh kêu ở lại bệnh viện!

Anh nhíu mày, cầm đồng hồ bên cạnh để nhìn giờ, mới hơn năm giờ, sao mới sáng mà cậu ta lại chạy đến quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác?

“Đến đây!”

Anh đi mở cửa.

Lô Hà ở cửa ưỡn ngực, làm lễ chào nói:

“Báo cáo.”

“Chuyện gì gấp gáp như vậy?”

“Quan tiểu thư tỉnh, muốn gặp ngài, nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, rất khẩn cấp...”

Thần Huống nhíu mày.

Lô Hà thấy thế, cảm thấy sự xuất hiện của mình, có thể quấy rầy đến phó Thủ tướng rồi, lập tức nói:

“Quan tiểu thư nói, tin tức cô ấy cung cấp, có thể trợ giúp chúng ta khống chế toàn bộ Ngôi Bang, hơn nữa còn nói, muốn hoàn toàn diệt trừ Ngôi Bang không dễ, cách duy nhất có thể là: Dùng một người khác từ bên trong đến thanh lý toàn bộ Ngôi Bang. Từ đó dẫn dắt Ngôi Bang từng bước từng bước đi theo con đường chính nghĩa. Nếu không, Ngôi Bang vĩnh viễn sẽ là con sâu làm rầu nồi canh. Cô ấy yêu cầu gặp phó Thủ tướng... Hoắc thiếu để cho tôi đến đây, nói rõ tình huống với ngài...”

Anh ta nói lại nguyên văn của Quan Lâm một lần nữa.

Lời này, tuyệt đối đúng ý, không mưu mà hợp với suy nghĩ của anh và Cẩn Chi.

Ánh mắt Thần Huống vừa động: “Có đi báo cáo với Thủ tướng chưa?”

“Chưa đi!”

“Tôi biết rồi, đi ngay lập tức đi bệnh viện!”

Mở phân nửa trong thư phòng, Đông Đình Phong một bên đánh cà vạt, một bên đáp ứng một tiếng, xem ra, hình như là một đêm không ngủ.

“Hảo!”

Thần Huống gật đầu, xoay người trở về phòng, cầm lấy quần áo đi vào tolet, trong lòng thì nghĩ: Nên nhắc nhở Cẩn Chi một chút, không thể làm việc suốt đêm suốt ngày vậy được...

Lúc sau, người đàn ông mặc âu phục đi ra, thấy Đông Lôi cũng đã thay quần áo xong, đang ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa.

“Em cũng đi!”

Cô đứng lên, nhẹ nhàng nói:

“Em muốn đi xem Cố Duy tỉnh chưa...”

Nghe câu này Thần Huống thật sâu liếc nhìn cô, gật đầu một cái.

Một tiếng sau, đoàn người đi tới bệnh viện trung tâm thành phố Đồng Lăng, Đông Đình Phong và Thần Huống cùng nhau đi lên lầu bốn, Đông Lôi đi lầu năm, hai vợ chồng chia nhau ra đi, mỗi người mỗi việc.

Cô vừa đi về bên kia, trong lòng vừa hiện ra tư vị khác thường.

Thật là lạ, không phải sao?

Quan Lâm tỉnh, Hoắc Khải Hàng đứng ở bên cạnh, hai tay đút vào túi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhìn thấy bọn họ bước vào thì lên tiếng chào hỏi:

“Đến rồi ầ!”

Đông Đình Phong gật gật đầu, Thần Huống bước nhanh về phía giường:

“Tỉnh? Cảm giác thế nào?”

Anh thấp giọng hỏi, giọng nói dịu dàng khác thường, khiến Hoắc Khải Hàng Đông Đình Phong đều giật mình chú ý.

Sau đó, hai người lại liếc nhau một cái, trao đổi suy nghĩ:

Nếu Thần Huống nói không còn tình cảm với Quan Lâm, đây tuyệt đối là gạt người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.