Ngoại truyện 9.1
Nháy mắt đã qua hai giờ!
Sau khi kết thúc bộ phim, Đông Lôi và Cố Duy ra ngoài nói chuyện.
Tinh thần cô đang rất hưng phấn, ríu ra ríu rít giống như con chim sẻ nhỏ, giọng nói dịu dàng, êm ái.
Cô nói: “Bộ phim này chiếm 95% giờ công chiếu của các rạp, không sai không sai, điện ảnh Đông Ngải đã tiến thêm một bước.”
Cô đoán: “Phim này có khả năng sẽ vượt qua doanh số bán vé của những bộ phim trước kia do Trương Đạo đạo diễn “
Hai người nói chuyện rất hợp nhau.
Đông Lôi thích nhất xem phim của đạo diễn Trương Đạo, mà Cố Duy lại rất thân với Trương Đạo.
“Hôm nào, anh đưa em đi gặp Trương Đạo, có muốn không?”
Cố Duy cực kỳ tâm lý.
“Thật không?”
Ánh mắt Đông Lôi sáng lên.
Đôi mắt đen láy, cộng với lông mi dài cong vút, nhìn thật đáng yêu.
Cố Duy mỉm cười, trong lòng trào nên một cảm giác ấm áp, thoải mái:
“Đương nhiên là thật. Trương Đạo là học trưởng của anh, nhiều lần đã đến nhà anh chơi... Đó đúng là một nhân vật Truyện Kỳ trong giới điện ảnh...”
“Được được được! Em muốn xin chữ ký...”
Mọi người ở Đông gia không thích các diễn viên, bởi vì bản thân họ là doanh nhân, không mù quáng bởi những thứ phù phiếm. Đông gia cũng không thích quan hệ với người trong giới điện ảnh.
“Bây giờ, đi ăn trước đã! Đói bụng không?”
Cố Duy đề nghị, nhìn đồng hồ đã 12h40. Đi ăn đồ Trung Quốc là thích hợp nhất.
Đông Lôi lập tức nói:
“Em muốn ăn lẩu! Anh có ăn được không?”
“Vì cái gì mà nghĩ anh không ăn được?”
“Rất nhiều người cho rằng lẩu không dinh dưỡng... Em thích vị của nó. Trong nhà em cũng rất ít khi ăn...”
“Ăn nhiều thì không tốt, thỉnh thoáng ăn, sẽ làm gia tăng hương vị cuộc sống!”
“Đi, ăn lẩu đi...”
Đông Lôi nhất thời quên mất, lúc trước luôn nghĩ giữ một khoảng cách với hắn, tất cả đều do bộ phim gây lên.
Bộ phim này, hình như đã kéo khoảng cách của họ đến gần nhau hơn
Hắn ta đúng là nguy hiểm, nhưng quả thật cô không thể kìm lòng trước vẻ hấp dẫn của hắn.
Đông Lôi cảm thấy thời gian ở cùng Cố Duy luôn luôn ngọt ngào. Đối với người đàn ông đầy sức trẻ, vui vẻ, luôn mỉm cười này khó có thể làm cho người khác tức giận.
Cô biết bản thân mình không nên ở một chỗ cùng hắn, nhưng đôi khi, cô không thể khống chế được mình, luôn bị hắn tiến đến gần.
Trước kia, cô yêu Kiều Sâm, từ nhỏ đến lớn đều mê muội nhưng vẫn không được anh ta để ý tới.
Hiện tại, cô không cần lấy lòng người khác, chỉ có người khác dùng trăm phương nghìn kế để lấy lòng cô. Quả thực, một sự khác biệt một trời một vực.
Ở cùng Kiều Sâm, cô cảm thấy mình có trách nhiệm, phải làm cho anh hạnh phúc, mong muốn có thể chiếm được trái tim anh.
Còn ở cùng Cố Duy, lại rất thoải mái, tâm trạng nhẹ nhàng, thư thái. Từ suy nghĩ đến hành động rất hợp nhau.
Kiều Sâm lớn hơn cô quá nhiều, tính Kiều Sâm lại quá trầm tĩnh, cho nên khó tránh khỏi có sự khác nhau, mà Cố Duy và cô lại xấp xỉ tuổi nhau, tính nết giống nhau, đương nhiên ở cùng nhau sẽ rất thoải mái, vui vẻ.
Loại vui vẻ này, Thần Thản không có biện pháp mang lại cho cô.
“Ai nha ai nha...”
Ăn được một nửa nồi lẩu, Đông Lôi kêu lên.
“Làm sao vậy? Oa,...”
Cố Duy đang thổi một miếng xương, nhìn thấy trên mặt cô có dính nước sốt, vội vàng bỏ miếng xương trên tay xuống, rút một tờ giấy lau cho cô- giống như chồng đang chăm sóc vợ.
Đông Lôi hồi hộp, nhất thời quên mất câu mình muốn nói, trái tim cô đập loạn lên, đồng thời gương mặt củng nóng bừng - - cô nghĩ, chắc là do đồ ăn nóng đây...
“Oa, em vừa rồi muốn nói cái gì?”
Cố Duy tiếp tục gặm xương, giống như anh trai hết sức thân mật hỏi.
Không giống như Kiều Sâm phải có đầy đủ các dưỡng chất trong một bữa ăn, cũng không giống dáng vẻ của Thần Thản rất kén ăn - - hình ảnh này thật là khác biệt, hắn cùng cô rất hài hòa khi thưởng thức món này.
Cô tự hỏi, không biết vị thiếu gia này làm thế nào để có thể quen được thức ăn ở trường quân đội?
Cô nhớ mình đã từng hỏi qua.
Hắn ta đã trả lời: “Chính là bởi vì ở trường quân đội hết sức 'Ngược đãi', cho nên khi có cơ hội nhất định phải làm những gì mình thích, bằng không cuộc sống sẽ quá đen tối.”
...
“Em hình như đưa cho anh chim bồ câu rồi !”
Đông Lôi ngơ ngác nói một tiếng.
Kỳ lạ a, di động của mình hôm nay lâu như thế mà không có ai gọi, chẳng lẽ tên kia vẫn bị kẹt trên đường sao?
“Oa?”
Cô lấy di động lấy ra, không có tín hiệu gì? Hỏng a!
Không, là bị người tắt máy!
Sắc mặt Đông Lôi trầm xuống.
Cô nhớ ra rồi, khi bộ phim chiếu được vài phút, cô đi toilet, túi sách không mang theo, chỉ cầm khăn tay...
“Là anh đã tắt di động của em?”
Cô hỏi, ánh mắt có phần không tin.
Cố Duy vừa uống nước canh, vừa gật đầu:
“Là anh, làm sao? Bình thường xem phim phải tắt máy hoặc để ở trạng thái im lặng! Đây là điều cơ bản.
Nên biết nó...”
Đông Lôi nhíu mày:
“Em nghĩ, đó là do anh cố tình!”
“Nếu em nghĩ như vậy, cũng được!”
Cố Duy nheo nheo mắt và cười:
“Khó có được cùng em ở chung một lần, nếu như bị người khác quấy rầy, anh sẽ cảm thấy mất hứng, em xem, chúng ta ở cùng một chỗ không phải là rất thoải mái sao...”
Hắn ta vui vẻ thừa nhận.
Nhưng Đông Lôi lại đứng lên, bình tĩnh nhìn anh một cái, cầm túi lên, không nói hai lời muốn xoay người bỏ đi.
Lại bị hắn vội vàng nắm lấy tay:
“Làm gì? Không ăn ah ? Thật lãng phí...”
“Vâng, không ăn nữa !”
Đông Lôi gỡ tay ra, nhìn vào mắt hắn:
“Cố Duy, em không thích người khác lén lút ở sau lưng...”
Cho dù, so với anh trai cô kém thông minh, nhưng suy nghĩ cơ bản nhất cô vẫn hiểu, nếu là vì xem phim, không cần tắt máy, mà hơn nữa cô đã để máy ở chế độ im lặng. Mục đích chính là nghe điện thoại của Thần Thản.
Cố Duy thu tay lại, với khăn ướt lau miệng, khuôn mặt luôn luôn tươi cười cho dù đó là ngày tận thế, nói.
“Nếu em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ không bao giờ làm điều lén lút sau lưng em rồi.”
Hắn thâm sâu liếc nhìn cô:
“Nghĩ muốn gặp em một lần, hiện tại là so với lên trời còn khó hơn, rất khó gặp mặt, em vẫn trốn anh. Rất không dễ dàng anh có cơ hội này, nếu là em nhận điện thoại, chắc chắn lại bỏ đi, anh cũng quá thảm rồi... Lần đầu tiên anh nghiêm túc nhưng lại bị coi như đồ rác rưởi. Anh nói em nghe bạn học, em làm tổn thương trái tim anh rồi...”
Hắn nắm lấy tay cô, đỡ cô ngồi xuống:
“Ăn cái này...”
“Em không muốn ăn!”
Cô bỏ tay hắn ra, ở trước mặt hắn, gọi một cuộc điện thoại:
“Uy, tiểu Thản, anh đang ở đâu? Thực xin lỗi thực xin lỗi, em... em nhất thời quên mất, em quên...”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Bên kia Thần Thản nhẹ nhõm thở dài một hơi:
“Anh cũng vừa mới đến không lâu, tìm em không thấy, điện thoại gọi cũng không được, còn tưởng em đã xảy ra chuyện a, đang định gọi điện thoại tới cung Đạt Lâm...”
Cô nghĩ, may mắn cô đã nhớ tới anh, nếu không anh gọi điện thoại đến nhà, chắc chắn lại bị mẹ cho một bài.
“Em a, hiện đang ở bến tàu Đậu Lao...”
“Làm gì?”
“Đang ăn ở Đậu Lao...”
“Toàn những thứ mất vệ sinh... Đúng rồi, em đi cùng ai?”
“Em... và một người bạn...”
Giọng nói của cô có phần trống rỗng - - người bạn này là nhân vật nam chính của scandal ngày hôm qua, nếu như bị anh nhìn thấy, thật sự là nhảy xuống biển cũng không rửa sạch được...
“Anh tới đón em...”
“Không cần...”
“Em ở xa thế, anh không đi đón, làm sao em trở về rạp chiếu phim để lấy xe được?”
“A..., Em... Em đi cùng xe với bạn, anh không cần đến đón... Anh vẫn còn xem phim sao?”
“Khả năng muốn xem cũng không được! Em nhìn sang bên tay phải em...”
Theo bản năng cô hướng về phía đó nhìn, đầu óc trở lên mê muội...
Thần Thản đứng ở cửa Đậu Lao, bên cạnh anh là một phụ nữ xinh đẹp, chừng ba mươi tuổi, mặc váy dài, mang theo túi xách, phong cách rất thời trang, trang điểm gợi cảm, kiều diễm...
Đông Lôi nhận ra đó là chị họ của Thần Thản: Thần Phương Phỉ, năm nay 32, được gả vào một gia đình lớn tại Quỳnh Thành.
“Ầm...”
Tay run lên, mobile phone rơi xuống mặt đất.
Trong lòng thầm kêu lên một câu:
Lần này chết rồi.
- 2.-3.-4.
-