Tiêu Nhi cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nung núc thịt của Vân Thiên, trong đầu của cô lúc này tất cả đều tràn đầy kí ức về thời thơ ấu bị buộc phải che giấu sự thăm dò và giám sát tầng tầng lớp lớp của Ôn Thanh Tuấn, Trần Xuân Trúc.
Cô không muốn để cho Vân Thiên trải qua cuộc sống như vậy!.
Cô không cảm nhận được âm thanh ồn ào của mọi người chung quanh, chỉ cảm thấy bọn họ đang tranh cãi ầm ĩ.
Vân Thiên nhìn Hồng Liệt trên đài, lại nhìn mọi người đang hưng phấn xung quanh, khó hiểu giật giật tay Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi hoàn hồn, quay đầu nhìn Vân Thiên, trong đôi mắt thâm thúy có vài phần lo lắng cùng tò mò.
Thậm chí cô còn có chút ngốc ngốc cho cậu một ánh mắt trấn an.
Bảo bối, đừng lo lắng, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt! Vân Thiên:.
Mọi người thấy Tiêu Nhi cúi đầu, trong mắt thủy chung chỉ có đứa nhỏ, thanh âm dần dân yếu xuống.
Chẳng lẽ, kinh hỉ tới quá đột ngột, bọ họ đã khiến cho Tam.
Vương Phi tương lai sợ đến choáng váng?.
Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Nhi, trong lòng Hồng Liệt trầm xuống.
Thế nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhiệt tình như trước.
Anh ta nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, trực tiếp nhảy xuống lễ đài.
Mọi người lập tức tự giác nhường cho anh một con đường.
Hồng Liệt đứng trước mặt Tiêu Nhi, dịu dàng nắm tay cô, lại một lần nữa trịnh trọng nói: “Noãn Noãn, em có nguyện ý gả cho anh, làm Vương Phi duy nhất của anh không?“.
Chung quanh, Vương Công và các đại thần lại ồn ào, đều đồng loạt hô to: “Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy....”
Lúc này Tiêu Nhi mới hoàn toàn từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nhưng tình cảnh này lại càng vượt ra ngoài dự đoán của cô.
Cô trố mắt nhìn Hồng Liệt, trong đôi mắt khó nén nghi hoặc cùng không biết phải làm sao.
Đồng tử Hồng Liệt hơi co lại nhưng ý cười trên mặt không giảm, kiên nhẫn nói: “Kỳ thật, buổi yến hội này là anh cùng mẫu hậu tỉ mỉ thiết kế, ngoại trừ thay Vân Thiên chúc mừng sinh nhật, cũng coi như là tiệc cưới của chúng ta.
Noãn Noãn, khi em mang chiếc nhẫn này lên thì em chính là Vương Phi chân chính của anh.
Bất luận là ai, đều không bao giờ có thể chia rẽ một nhà ba người chúng ta được cả.”
Chiếc nhẫn kim cương lớn dưới ngọn đèn chiếu rọi, phát ra ánh sáng mê li.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt kiên định mà ấm áp.
Tiêu Nhi luống cuống nhắm mắt, cô khát vọng sự ấm áp, khát vọng yên ổn.
Thế nhưng lòng của cô bây giờ không có cách nào hoàn đặt trên người Hồng Liệt.
Chuyện này không công bằng với anh!.
Nhưng mà trước mặt nhiều ánh mắt như vậy, trước mặt nhiều gương mặt nhiệt tình như vậy, nếu như cô cự tuyệt thì Hồng Liệt phải làm sao bây giờ?.
Ngay lúc Tiêu Nhi còn đang do dự, một giọng nói lớn của đàn ông kêu lên, nháy mắt cả đám người đứng ngoài xem ồn ào.
“Em không thể gả cho anh ta!“.
Giọng nói trầm thấp mà có từ tính, trong nháy mắt, Tiêu Nhi liền biết là ai.
Không phải anh ấy đang dưỡng bệnh hay sao? Hơn nữa nơi này là hoàng cung Thanh Bạch, làm sao anh ấy lại có thể xuất hiện ở trong này?.
Chẳng lẽ là chính cô sinh ra ảo giác ư?.
Tiêu Nhi kinh ngạc xoay người, nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang bước ra từ trong đám người từng bước từng bước đi về phía cô.
Một người đàn ông mặc một bộ vest đen cổ điển tiêu chuẩn, và đôi mắt lạnh lùng của anh ta có thể làm đông cứng tâm hồn con người.
Dung nhan tuấn mỹ nhưng lạnh lùng như đúc, thân hình cao lớn như bạch dương cao ngất.
Anh từng bước tới, giống như một vị thần đạp gió cưỡi trăng nhân gian.
Ánh sáng trong sảnh yến hội giống như trong chớp mắt, tất cả đều dừng ở trên người anh khi anh xuất hiện.
Những âm thanh ồn ào lập tức yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tò mò tụ tập trên người đàn ông đột ngột mở miệng này.
Nhưng vừa rồi quá mức huyên náo, hơn nữa người đàn ông này nói không phải là ngôn ngữ bản địa, đại đa số mọi người nghe nghe hiểu.
Tiêu Nhi sửng sốt hai giây, chợt phục hồi lại tinh thần.
Cô không phải sinh ra ảo giác, anh thật sự đến đây!.
Nhưng đây là nước Thanh Bạch, không phải là nước Z, lại càng không là Cẩm Thành, anh ấy muốn làm gì?.
Hàn ý toát ra từ tứ chi, Tiêu Nhi nhíu mày, theo bản năng muốn tiến lên ngăn cản, thế nhưng giây tiếp theo lại cảm giác được tay mình khẩn trương.
Rất nhanh Hồng Liệt nắm lấy bàn tay của cô, ám chỉ lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cứ để cho anh.”
Lòng bàn tay của anh ta dày rộng cực nóng, mang lại cảm giác an toàn cho người khác.
Bàn chân vừa mới nâng lên của Tiêu Nhi lại không dấu vết thu trở về.
Người đàn ông bước đi vô cùng thong dong, trên vầng trán mang theo một loại uy nghiêm không được chen vào, mặc dù có rất nhiều Vương Công quý tộc đang ở chỗ này nhưng hiển nhiên anh không hề luống cuống.
Mục tiêu của người đàn ông này chính là nhằm về một nhà ba người kia, tuy mọi người ở đây đều không rõ nhưng vẫn phối hợp tránh ra một con đường.
Người đàn ông đứng trước mặt ba người, ngay lúc mọi người hai mặt nhìn nhau, chờ hắn lặp lại câu nói vừa rồi kia thì bỗng nhiên người đàn ông kia ngồi xổm xuống nhìn về phía Vân Thiên.
“Thằng nhóc này, sinh nhật vui vẻ!“.
Trên mặt anh nở nụ cười, giọng nói trầm thấp lý lộ ra sự dịu dàng hiểm có.
Mọi người hít một hơi lạnh.
Nếu như nói bình thường anh lạnh lùng như băng sơn đã suất đến nhân thần cùng phần.
Thế nhưng bây giờ anh lại cười rộ lên đến dịu dàng như vậy liền có thể đánh thắng vào lòng mọi người.
Anh nhìn Vân Thiên, đôi mắt đục ngầu thâm thúy: “Thật xin lỗi, vắng mặt khi con còn trong bụng, vắng mặt lúc con được sinh ra cùng với ngày quan trọng này của con trong năm năm.
Người ta nói rất đúng, sai lầm chính sai lầm.
Ta không có gì có thể bù lại, chỉ có một món quà nhỏ tặng cho con, hi vọng con thích nó.”
Nói xong, từ bên trong túi tây trang anh lấy ra một chiếc USB tinh xảo khéo léo đưa đến trước mặt Vân Thiên: “Tặng cho con, sinh nhật vui vẻ!“.
Tim của Tiêu Nhi đập nhanh, cô muốn tiến lên ngăn cản.
Thế nhưng hai chân lại như đeo chì, muốn bước nhưng lại không bước được.
Đồng tử Hồng Liệt hơi co lại, theo bản năng nắm chặt tay Tiêu.
Nhi.
Tất cả mọi người rướn cổ lên nhìn, người đàn ông này dùng ngôn ngữ nước Z.
Bọn họ nghe không hiểu lắm, chỉ là mơ hồ từ động tác của anh nhìn ra anh đang tặng quà.
Khi nhìn thấy người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này, trong đôi mắt Vân Thiên hiện lên sự vui sướng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu liền mím chặt môi.
Khi nghe được lời nói của người đàn ông, nhìn thấy động tác chân thành của anh, Vân Thiên chần chờ một lát, vẫn là lễ phép đưa tay nhận lấy USB.
Cậu thân sĩ xoa nhẹ thân của người đàn ông, ngữ khí khách khí xa cách: “Cảm ơn!“.
Mọi người thấy quả nhiên là đưa quà sinh nhật, đều nhẹ nhàng thở ra, sau đó thấp giọng trao đổi.
“Người kia là ai vậy? Làm sao cho tới bây giờ lại chưa từng thấy qua?” “Người đẹp trai như vậy, nếu từng gặp qua thì khẳng định sẽ có ấn tượng.”
“Đúng vậy! Nhìn rất lạ mặt. Truyện Linh Dị
Hình dáng ngũ quan này, là da trắng này, hẳn không phải người nơi này của chúng ta đúng không?” Biến cố phát sinh, Vua Bhumibol cùng Vương Hậu Hoa Đạt cũng đi xuống.
Vương Hậu Hoa Đạt lễ độ hỏi: “A Liệt, Noãn Noãn, vị này bạn mà các con mời đến sao?“.
Nhưng ngay lúc này, trong đám người bỗng nhiên truyền ra một tiếng thở nhẹ: “A, các người xem, Vương Tôn điện hạ cùng vị tiên sinh này hình dáng ngũ quan thật giống! Bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?“.
Tuy rằng người nói chuyện nhân dùng ngôn ngữ nước Thanh Bạch, nhưng Tiêu Nhi nghe xong liền hiểu ra.
Cô không tự chủ lập tức siết chặt tay, khớp hàm mím chặt.
Hồng Liệt cảm giác được cô đang sợ hãi, đau nắm lấy tay cô, đáy mắt hiện lên một tia hàn quang âm lãnh không dễ thấy.
Người đàn ông thẳng đứng dậy, dịu dàng cười nhạt: “Tiêu Nhi, em không có ý định giới thiệu ánh với mọi người sao, hửm?” Trong con ngươi sâu không thấy đáy cất giấu dục vọng, cất giấu khiêu khích, càng cất giấu vất vả cùng không cam lòng lặn lội đường xa mà đến.
Liên tiếp khiếp sợ đã kiến cho đầu óc Tiêu Nhi có chút mờ mịt.
Cô kinh ngạc nhìn anh, gian nan mấp máy môi, thế nhưng thanh âm nghẹn lại trong cổ họng, một chữ cũng không thể nói ra được.
Hồng Liệt bước lên bảo hộ Tiêu Nhi sau người, thấp giọng nói: “Nơi này là Thanh Bạch, không phải Cẩm Thành của anh.
Anh đừng mơ lại thương tổn Noãn Noãn một lần nữa.”
Anh ta liếc anh, ánh mắt u lãnh như đao.
Người đàn ông không sợ nhìn thẳng anh ta, ý cười khóe miệng càng thêm thâm trầm mê hoặc.
Bốn mắt đụng vào nhau, tựa như có mùi thuốc súng tản ra trong không khí.