Tim Ngô Đức Cường trong nháy mắt đã lạnh đi, nước mắt không thể kiềm chế được mà rơi xuống từ nơi khóe mắt.
Mợ ba, thật sự xin lỗi!.
Anh tuyệt vọng nhấn chuông báo động, cầu xin cảnh sát có thể nhanh chóng đi tới vị trí này.
“Tốt lắm! Anh lựa chọn như thế này thì đúng là một mũi tên trúng hai đích, tôi có được tiền, anh có được người đẹp.
Ha ha ha...”
Tiếng cười ngạo nghễ của người đàn ông vang trên trong cỗ xe im lặng: “Như vậy.
bây giờ, tôi sẽ ném cô vợ xấu xí của cậu cho cá ăn.
Nhưng mà có thể xương thịt cũng không còn đâu, nếu có muốn nhìn một cái cuối cùng, cậu nhất định phải nhìn cho rõ đấy! Ha ha ha...”
Một âm thanh chói tai bất ngờ vang lên giống như sắp xuyên thủng màng nhĩ của người ta.
Giọng người đàn ông đột nhiên nhỏ lại, hơi run rẩy: “Có người tới, mau cắt dây thừng“.
Ngô Đức Cường và Hoắc Kiến Phong đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía có bóng người nơi vách núi phía xa.
Gần như ngay trong chớp mắt bọn họ đã chuẩn bị bắt được bóng người đó thì sợi dây đã bị đứt.
Thân hình gầy guộc của một cô gái tựa như cánh diều bị đứt dây, cứ thế lao thẳng xuống phía dưới.
Ánh sáng đuổi theo màu trắng như tuyết chiếu lên người của cô, chiếu sáng sự yếu đuối của cô, chiếu sáng vùng biển bão tố phía bên dưới cô...
“Thục Nhi!“.
Lồng ngực của Hoắc Kiến Phong đau đến mức khó thở, giọng nói của anh giống như đã bị xé rách, rỉ máu từng giọt.
Anh ấy không kịp lăn xe đến, cả thân người hướng về phía cô mà ngã nhào ra về phía trước.
“Cậu ba!“.
Ngô Đức Cường bị bất ngờ, vội hô lên một tiếng, cậu vội vàng mở cửa, nhảy ra khỏi xe đến đỡ anh.
Anh không còn quan tâm việc bọn bắt cóc có xuất hiện hay không, một tay nâng Hoắc Kiến Phong dậy, một tay nhặt lấy chiếc điện thoại di động của Hoắc Kiến Phong đang nằm trên mặt đất, sau đó liền điên cuồng gọi đến số của cảnh sát trưởng Phong: “Nhanh lên, Thông báo tới đội giải cứu, ở bên vách biển, tất cả, tất cả mọi người, mợ ba của chúng tôi bị rơi xuống biển rồi“.
Anh cố gắng hết sức để kiểm soát nhưng giọng nói và thân thể đều vẫn không ngừng run rẩy.
Ban đầu anh còn do dự không biến chọn như thế nào, giờ phút này nhìn thấy Ôn Thục Nhi gặp chuyện không may thật rồi, Hoắc Kiến Phong khổ sở, anh chỉ hận không thể tự mình cầm dao giết chết Tống Phi Phi.
Nhưng mà điện thoại Ngô Đức Cường trong tay Hoắc Kiến Phong vẫn chưa cúp, mặc dù đã rơi ra ngoài nhưng Hoắc Kiến Phong vẫn cố gắng nắm chặt lấy di động, giống như đang ôm chặt lấy hy vọng duy nhất của Ôn Thục Nhi...
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười điên cuồng của một người đàn ông: “Ha ha ha, là do chính mồm anh chọn cô Tổng rồi mà, tôi chỉ đang giúp anh xử lí cái cô vợ xấu xí đó thôi.
Như vậy thì anh và cô Tống có thể danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại ở cùng một chỗ.
Làm cái gì mà phải đau lòng như vậy chứ? Anh phải nên cảm ơn tôi mới đúng!“.
Trên mu bàn tay Hoắc Kiến Phong nổi lên gân xanh, đôi mắt đỏ rực do tia máu như một con dã thú, tựa như muốn xé nát mọi thứ giữa trời và đất.
Máu trào dâng trong lồng ngực cuồn cuộn, anh cố gắng nén thứ tanh ngọt trong cổ họng lại,khàn giọng nói: “Mày là ai? Mày rốt cuộc là ai?! Có gan thì mau nói tên của mày ra!“.
“Xin hãy gọi tôi là người tốt, anh không cần cảm ơn tôi! Ha ha ha...”
Người đàn ông nói, tiếp đó hắn ta lại điên cuồng cười lớn, rồi cắt đứt điện thoại.
Hoắc Kiến Phong đã được Ngô Đức Cường đỡ dậy, miễn cưỡng ngồi trở lại xe lắn.
Anh hung năng ném di động xuống dưới mặt đất, hai mắt như muốn nứt ra: “Tôn nhất định sẽ băm thấy hắn ta ra làm trăm mảnh!“.
Toàn thân anh như đã đến giới hạn, ánh sáng hy vọng đuổi kịp tới chỗ cô ấy cũng đã biến mất theo cuộc gọi đó.
Bốn phía đen kịt một mảnh, tối tăm và hiu quạnh như một bãi tha ma.
Gió đêm rít gào cuồn cuộn, gào thét, tàn nhẫn đập vào vách núi băng giá, tung toé ra vô số sương mù mộng ảo,.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát trưởng Phong liền mang theo đội giải cứu đuổi tới chỗ bọn họ.
Ngay khi nhận được tin báo Ôn Thục Nhi mất tích, bọn họ lập tức tổ chức đông đảo nhân viên cảnh sát tiến hành điều tra những nơi có thể che giấu người bắt cóc trong địa phương, khi nhìn thấy tín hiệu báo động địa điểm, bọn họ lại lập tức chạy tới đây.
Máy bay trực thăng gắn với biển báo cứu hộ bay lượn trên bầu trời, phát ra tiếng gầm rú lớn, và đèn pha rọi xuống mặt biển là sáng như ban ngày.
Tại vịnh Ngân Hà, một số tàu tìm kiếm cứu nạn đang tích cực tìm kiếm dưới ánh đèn hướng dẫn của máy bay trực thăng.
Rất nhiều cảnh sát và nhân viên tìm kiếm cứu nạn, len theo vách đá dọc bờ biển, dốc toàn lực tìm kiếm.
Một nhóm cảnh sát nhỏ và người kiểm chứng pháp y đã giăng dây xung quanh vách đá, ở vách núi đen chung quanh thiết.
lập cảnh giới tuyến, từ từ điều tra ra tung tích của thủ phạm cùng bằng chứng cho sự sống còn của Ôn Thục Nhi.
“Cậu Ba, quả nhiên xung quanh đây có dấu vết của người khác lui tới, nhưng những thông tin còn lại rất lộn xộn.
Cậu đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mau chóng truy tìm được tung tích của kẻ bắt cóc”
- cảnh sát trưởng Phong trầm báo cáo tình hình với Hoắc Kiến Phong.
Chùm đèn pin lập lòe, lúc sáng lúc tối, quét qua bóng dáng thẳng tắp của người đàn ông.
Anh ngồi ở vách núi đen bên cạnh, lặng im như một pho tượng điêu khắc, ánh mắt ngưng đọng lại tựa như mạch nước ngầm ở nơi thượng nguồn, rồi lại dữ dội như là đi qua biển rộng.
Anh lặng lẽ ngồi đó nhìn về phía hư không nào đó.
Sau một lúc lâu, anh ấy mới mở miệng ra nói: “Hãy cứu cô ấy trước.”
Tuy rằng anh hận không thể băm thấy bọn bắt cóc kia ra làm trăm mảnh, nhưng không thể không nói thời khắc này mỗi giây.
trôi qua là vô cùng quan trọng, tất cả những gì anh muốn bây giờ chính là có thể cứu sống được cô.
Gió đêm lay động mái tóc ngắn của người đàn ông, làm nhăn tay áo của anh ấy.
Trong ánh đèn mờ ảo, cậu con trai thứ ba của nhà họ Hoắc phong trần, tuấn tú lại cực kỳ giống một người đàn ông đang độ tuổi xế chiều.
Cảnh sát trưởng Phong không đành lòng, nhẹ giọng an ủi cậu: “Tôi hiểu rồi.
Mợ ba vô cùng tốt bụng, nhất định sẽ được người trên bảo vệ, ở hiền gặp lành.
Cậu ba, cậu cũng nên giữ gìn sức khỏe một chút.”
Nam nhân không thèm trả lời lại, chỉ ngồi lặng im nhìn xung quanh, nhìn thấy cành hoa đang đung đưa trước gió, nhìn thấy từng nhóm người nhảy xuống dưới nước để tìm kiếm người...
Ngô Đức Cường quay lại sau khi gọi điện thoại, nhìn thấy cảnh tượng này, anh bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu nói với người trước mặt: “Cậu ba, đã tìm được cô Tống rồi.
Ở vùng ngoại ô có một cái ga ra bị bỏ hoang.
Trên người cô ấy rõ ràng không có một vết thương nào, chúng ta đã thật sự bị lừa.
Bọn cướp cũng không có chờ ở nơi đó tống tiền, bọn họ làm chuyện này cũng không phải vì tiền“.
“Đúng, bọn chúng làm vậy là để nhắm vào tôi“.
Người đàn ông quay đầu, nhìn vào ánh mắt của Ngô Đức Cường, giọng nói khàn khàn, gắn ra từng chữ: “Bọn chúng đang cảnh cáo tôi.”
Chuyện này, ngay từ đầu đã là một trò chơi dành cho tôi.
Cái gì mười tám tỷ, cái gì ba trăm năm mươi tỉ, chẳng qua là những trò đùa đẹp mắt mà bọn họ dành cho anh.
Người đàn ông kia nói là hắn ta muốn nhìn thấy anh khó xử! Nhìn thấy anh gục ngã! Nhìn thấy anh hối hận! Hoắc Kiến Phong nắm chặt tay vịn xe lăn, muốn từ từ bóp nát nó đi.
Anh nặng nề nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu:“Chỉ cần tìm được cô ấy, cho dù phải lật tung cả biển này lên, cũng nhất định phải tìm được cô ấy!“.
Anh tuyệt đối sẽ không để người nọ thành công!.
Anh phải cứu cô ấy sống lại!