Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài - Thu Phương

Chương 284: Chương 284: Anh biết hết rồi sao?




Ba ngày?.

Tiêu Nhi nhíu mày, huyệt thái dương đau nhức.

Cô nhẹ nhàng xoa thái dương, nói: “Phiền cô lấy hộ tôi cái máy tính qua đây, tôi muốn xem một chút.”

Sa Lệ khó xử lắc đầu: “Xin lỗi, phu nhân, điện hạ đã dặn, bây giờ người rất yếu, không cho người làm việc, chỉ được nghỉ ngơi thôi.

Phu nhân, ở đây gió to lắm, nô tỳ đỡ người lên giường nghỉ ngơi nhé?“.

Tiêu Nhi lạnh mặt, thấp giọng: “Không cần.

Nếu cô bị ra lệnh vậy rồi thì tôi tự tới phòng sách là được.

Nói xong cô đi luôn.

Sa Lệ vội vàng ngăn cản: “Không được đâu, phu nhân, nếu người có chuyện gì thì điện hạ sẽ trách phạt nô tỳ mất.”

“Không sao, tôi tự làm tự chịu.”

Tiêu Nhi giải thích, vòng qua cô ta rời đi.

Hồng Liệt đứng ở cửa phòng ngủ, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lẳng lặng nắm chặt tay.

Quả nhiên cô vẫn lưu luyến mảnh đất đó.

Chỉ không biết thứ cô không buông nổi là người kia hay là những chuyện kia..

Chợt bàn tay anh ta buông lỏng, trước khi Tiêu Nhi đi ra thì đẩy cửa vào.

“Noãn Noãn, em tỉnh rồi!“.

Anh nhìn cô, trong mắt tràn ngập vui sướng: “Em thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không? Hay anh gọi bác sĩ tới kiểm tra nhé?” Anh nắm tay cô, không cho cô cơ hội phản kháng, kéo cô ngồi xuống mép giường.

“Bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng đi lung tung khắp nơi chứ.”

“Em biết rồi, em không sao.”

Tiêu Nhi bình tĩnh rút tay lại, dịu dàng giải thích: “Em ngủ nhiều ngày quá rồi, muốn vận động chút thôi, anh đừng hoảng vậy chứ.

Hơn nữa em cũng muốn biết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì?“.

Hồng Liệt vẫy tay, bảo Sa Lệ ra ngoài, mới nói nhỏ: “Em muốn biết tình hình của giám đốc Hoắc phải không?” Anh nói thẳng, có chút tức giận, Tiêu Nhi nghe thấy vậy.

Cô chần chờ rồi chớp mắt, vẫn thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, dù sao thì hôm đó anh ta cũng cứu em.

Đúng, người bên cô hôm đó là anh ấy!.

Hồng Liệt rũ mắt, giấu đi sự ghen ghét không kiềm được dưới đáy lòng, dịu dàng nói: “Em yên tâm, anh ta không sao.

Ngay hôm sau là anh ta đã tỉnh rồi, cũng không bị thương ở đâu, chỉ cần nghỉ ngơi thôi.”

Tiêu Nhi nhìn anh, không nói gì.

Cô là bác sĩ, chỉ cần nhớ lại những chi tiết khi trước là biết rõ Hoắc Kiến Phong bị nặng hơn cô nhiều.

Hồng Liệt không lay chuyển cô được, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, cao giọng sai bảo người ở ngoài: “Sa Lệ, mang điện thoại với máy tính của phu nhân vào đây.”

Rất nhanh, Sa Lệ đã mang điện thoại và máy tính của Tiêu Nhi vào, sau đó không nói gì tự giác lui ra.

Hồng Liệt để đồ lên giường, làm dáng mời của một quý ông.

Tiêu Nhi cảm kích bật cười, không kiêng dè gì mà mở ra.

Nhưng dù máy tính hay điện thoại thì cũng báo không có tín hiệu internet.

“Sao lại như vậy?” Cô nhíu mày, nghi ngờ nhìn Hồng Liệt.

Hồng Liệt nghiêm túc xem thử, chậc lưỡi lắc đầu: “Anh cũng không rõ lắm, hình như internet không ổn định, hay em nghỉ ngơi đi rồi mà thử lại nhé?” Ánh mắt Tiêu Nhi u ám lại, không hỏi nhiều: “Được rồi.”

Cô đặt điện thoại và máy tính qua một bên, thuận miệng nói: “Đúng rồi, mấy ngày nay Vân Thiên thế nào? Thằng bé có quen không?“.

Hồng Liệt thấy cô không muốn hỏi nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Ừm, thằng bé khỏe lắm.

Tối nay đã qua ngủ với mẫu hậu từ sớm rồi.

Nhưng ngày nào thắng bé cũng tới thăm em, nói chuyện với em.”

Nghĩ tới bộ dáng ngoan ngoãn của Vân Thiên, khóe miệng Tiêu Nhi lộ ra nụ cười: “Vậy là tốt rồi, không sớm nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi.”

Cô nói xong nằm vào trong chăn, tự giễu nói: “Bác sĩ nói đúng thật, mới một lúc mà em đã mệt lử rồi.”

Hồng Liệt yên tâm, thả lỏng người, mặt mày tràn ra ý cười: “Được, vậy em ngủ đi, chờ em ngủ rồi anh sẽ đi” “Được.”

Tiêu Nhi cười nhẹ, bình yên nhắm mắt.

Rất nhanh, cơ thể cô thả lỏng, hô hấp cũng đều đều.

Hồng Liệt ghém chăn cho cô, lúc này mới yên tâm rời đi.

Ngoài cửa, Hồng Liệt đứng khoanh tay, nghiêm túc sai bảo: “Chăm sóc phu nhân cho tốt, thu lại điện thoại với máy tính, không cho cô ấy chạm vào, biết chưa?” “Vâng.”

Sa Lệ cung kính cúi người.

Trong phòng ngủ, người phụ nữ đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, con mắt sáng ngời như sao.

Phòng VIP tại bệnh viện.

Hoắc Kiến Phong ngồi ở giường bệnh, Lê Việt Bách với Triệu Thanh Xuân đứng song song ở mép giường.

Lê Việt Bách rút tư liệu Triệu Thanh Xuân đang ôm chặt trong ngực ra, đưa vào tay Hoắc Kiến Phong, gõ gõ: “Cái này là tâm huyết của tôi đấy, anh xem đi.”

Triệu Thanh Xuân nhìn chằm chằm, mắt hiện lên sự bất đắc dĩ: “Đây là tất cả tin tức bọn tôi điều tra được về Tiêu Nhi và Hồng Liệt ở nước Thanh Bạch.

Anh xem xong chớ giận.”

Nếu không phải lâu vậy rồi không tìm ra Tiêu Nhi, cô sẽ không bao giờ đồng ý để lê lôi mang những tư liệu này ra thảo luận với.

Hoắc Kiến Phong.

“Yên tâm.”

Hoắc Kiến Phong cho họ một ánh mắt trấn an, mở folder ra, xem lướt qua.

Rất nhanh, anh đã tìm thấy điểm chính: “Đây là địa chỉ IP mà Tiêu Nhi từng online ở nước Thanh Bạch, nếu tìm theo địa chỉ này thì đại khái có thể tìm ra phạm vi hoạt động của cô rồi“.

Lê Việt Bách gật đầu: “Chính vậy, tôi tin với năng lực của anh tìm ra vị trí này sẽ chuẩn hơn bọn tôi nhiều.”

Triệu Thanh Xuân thầm liếc nhìn Lê Việt Bách, ghét bỏ nói: “Anh bày đặt giả đò làm gì?“.

Lê Việt Bách cạn lời, giải thích: “Cô không hiểu đâu, anh ấy giỏi hơn tôi thật! Chẳng lẽ cô không muốn mau mau tìm Tiêu Nhi à?“.

Triệu Thanh Xuân bĩu môi, không nói chuyện nữa.

Hoắc Kiến Phong bình tĩnh liếc nhìn hai người, đóng folder lại, nói: “Không ngờ Tiêu Nhi giấu mấy người kỹ vậy.”

Triệu Thanh Xuân không vui, trợn mắt: “Còn không phải vì anh à, chắc chắn là cậu ấy sợ anh tới uy hiếp chúng tôi, làm phiền chúng tôi.”

Hoắc Kiến Phong tự giễu, cong môi: “Nếu tôi có thể làm vậy thật thì còn để người khác dưới mí mắt tôi đưa con trai đi à?” Lê Việt Bách sửng sốt, bất giác nhìn Triệu Thanh Xuân.

Triệu Thanh Xuân nhìn lại anh ta, vô tội nhún vai, hết sức dùng ánh mắt nói: Không phải tôi đâu nhá!.

Sau một hồi, hai người ngượng ngùng nhìn Hoắc Kiến Phong: “Anh biết tất cả rồi sao?“.

Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt gật đầu.

Anh có thể kiềm chế không quấy nhiều cuộc sống của Tiêu Nhi, nhưng anh đã rất khó khăn đấy!.

Nghĩ vậy, Lê Việt Bách mềm lòng: “Haizz, thật ra tôi thấy, theo tính của Tiêu Nhi thì làm việc gì cũng có nguyên do.

Năm ấy cô thoát nạn, nhiều năm sau cũng không liên lạc gì với chúng tôi.

Đột ngột trở về cũng đột ngột rời đi, tôi thấy cứ sai sai.”

Triệu Thanh Xuân phụ họa: “Tôi cũng thấy vậy, Tiêu Nhi không liên lạc với bạn bè thì thôi, ngay cả ông bà ngoại cũng không quan tâm! Bây giờ tôi vẫn chưa dám nói với họ là Tiêu Nhi mất tích đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.