Vân Thiên nhướng mày, bình tĩnh thay đổi lời nói: “Lão Hoắc, chúng ta lại gặp rồi.”
Lão Hoắc?.
Hoắc Kiến Phong giật mình, lập tức cảm thấy cả kinh.
Ở trong mắt mình, anh chính là lão già họ Hoắc? Thấy anh không nói, cậu bé cũng không nói, cứ nhìn thẳng anh như vậy?.
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường, thời gian dường như đã trở nên dài hơn.
Cốc cốc.
Hai tiếng cửa không nhẹ cũng không nặng phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng.
Nhân viên lễ tân mang theo đồ ăn nhẹ và trà, mở cửa vào.
Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, nhân viên lễ tân lập tức cung kính nói: “Xin chào tổng giám đốc Hoắc!“.
Cô đặt những món ăn nhẹ và đồ uống được lựa chọn cẩn thận trên bàn cà phê trước mặt họ như một vật báu.
Hoắc Kiến Phong đúng lúc phá vỡ sự im lặng nói: “Cháu thích ăn gì thì tự lấy đi.”
Cậu bé ngạo nghễ liếc nhìn đống đồ ăn vặt, khẽ nhíu mày: “Cháu không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, cháu đã không còn ăn mấy món đồ ăn vặt này từ lâu rồi.”
Hoắc Kiến Phong trợn mắt không nói.
Nhân viên lễ tân sửng sốt, vì sợ Hoắc Kiến Phong có thể trách mình, cô ấy vội vàng giải thích: “Bạn nhỏ, đây là đồ ăn vặt nhập khẩu tốt nhất, làm sao có thể là đồ ăn vặt được? Những loại hạt hàng ngày này chứa rất nhiều chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể con người, trái cây bảo quản này cũng vậy, trái cây tươi được làm theo bí quyết, không chỉ ngon, mà còn giàu vitamin C...”
“Ồn ào quá.”
Cậu bé cau mày, hai má mũm mĩm nổi lên vẻ sốt ruột: “Lão Hoắc, để người của chú ra ngoài trước đi.
Cháu có chuyện nghiêm túc muốn nói với chú”
Nhân viên lễ tân run rẩy đưa tay giới thiệu trái cây sấy khô.
Lão Hoắc?.
Đây là xưng hô kiểu gì vậy?.
Đây không phải là tiểu thiếu gia của tổng giám đốc Hoắc sao? Chẳng nhẽ cô đã đoán sai rồi?.
Nhân viên lễ tân còn chưa hình dung ra, đã thấy Hoắc Kiến Phong hờ hững vẫy tay: “Cô đi ra ngoài trước.
Không ai được phép vào làm phiền nếu không có lệnh của tôi.”
“Vâng.”
Nhân viên lễ tân cung kính đáp lại, đi ra khỏi phòng, trong lòng không khỏi thầm oán trách: Tiểu tử này, rõ ràng là giống với tổng giám đốc Hoắc như đúc ra từ một khuôn! Hơn nữa, đến khẩu khí khi nổi cơn giận cũng giống nhau, thật sự không phải là cha con ruột sao?.
Cửa đóng lại, trong phòng cực lớn chỉ còn lại hai cha con mắt to nhìn mắt nhỏ.
Hoắc Kiến Phong hắng giọng, ra dáng người lớn, nhưng giọng điệu rất nhẹ: “Sao con lại đến đây một mình, người lớn trong nhà có biết không?” “Cháu không biết.
Cháu đi từ nhà trẻ đến đây.
Cháu muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản.
Hơn nữa chuyện này còn quan trọng hơn đi nhà trẻ.”
Giọng điệu điềm đạm, với thái độ độc đoán.
Hoắc Kiến Phong nhướng mày, môi mỏng nhếch lên một tia hứng thú: “Ồ, chuyện quan trọng như vậy, lại một mình con phải tới tìm chủ sao?“.
Cậu bé liếc mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cháu có đọc tin tức trên mạng, biết tập đoàn Hoắc Kiến nhà chú đang hợp tác với tập đoàn Thục Nhi của nhà cháu.
Thục Nhi của nhà cháu tuy chỉ là viện nghiên cứu phát triển y học mới thành lập được vài năm nhưng thực lực lại rất mạnh.
Việc tập đoàn Hoắc Kiến nhà chú chọn tập đoàn Thục Nhi nhà cháu làm đối tượng hợp tác mà nói là hoàn toàn có lợi, không hề có hại chút nào đối với sự phát triển lâu dài của tập đoàn Hoắc Kiến.
Chưa cần nói đâu xa, chỉ cần nói rằng sau khi có tin hợp tác giữa hai công ty nhà chúng ta gần đây được truyền ra, giá cổ phiếu của tập đoàn Hoắc Kiến nhà chú đã tăng 20%, số tiền này là lợi nhuận nửa năm của chú trong giai đoạn tập đoàn Hoắc Kiến suy thoái.
Cháu tin rằng chỉ cần chú tiếp tục duy trì mối quan hệ hợp tác ổn định với nhà cháu, điều này đôi bên cùng có lợi.”
Cậu bé nói từng chữ từng chữ, phân tích rất hợp lý.
Hoắc Kiến Phong kinh ngạc, không khỏi vui mừng nhìn cậu bé, như là nhìn một mặt trời nhỏ đang phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tuy rằng cậu bé cứ một câu lại tập đoàn Hoắc Kiến nhà chú, Thục Nhi nhà cháu, làm cho người nghe thấy không thoải mái.
Nhưng Hoắc Kiến Phong lại nghe có chọn lọc, bỏ qua những chữ đó.
Anh nhìn cậu bé, môi nhếch lên ý cười: “Chuyện này cháu cũng biết sao? Mẹ cháu cho cháu tham gia quản lý công ty?“.
Vân Thiên lắc đầu: “Không, cháu không tham gia.
Cháu không can thiệp vào công việc của mẹ, nhưng cháu sẽ không mở to mắt nhìn người khác bắt nạt mẹ cháu, đặc biệt là dùng phương thức hợp tác.
Cậu bé mang dáng vẻ chính nghĩa, sau khi nói xong nhìn chằm chằm Hoắc Kiến Phong bằng ánh mắt thâm thúy.
Hoắc Kiến Phong sửng sốt, phải một lúc sau mới nhận ra sự đề phòng của Hồng Liệt và miễn cưỡng của Tiêu Noãn tại trước cửa biệt thự ngày hôm đó.
Cậu bé thông minh này tuy rằng lúc đó không nói lời nào, thậm chí làm cho người ta thấy cậu bé không có cảm giác tồn tại, nhưng thật ra cậu bé đã đem tất cả mọi thứ ghi nhớ trong lòng.
Anh khẽ nhếch môi và kiên nhẫn giải thích: “Cháu hiểu lâm rồi.
Chú không bắt nạt mẹ cháu.
Hôm đó chú đến gặp mẹ cháu vì có một số việc riêng.”
Anh nhìn vào mắt cậu bé và nói một cách đầy thuyết phục: “Lẽ nào mẹ cháu không nói với cháu rằng chúng ta đã biết nhau từ rất nhiều năm trước đây rồi, thậm chí quan hệ còn rất tốt sao?“.
Vân Thiên hất cảm khinh thường: “Hừm, đấy là chú tự cảm thấy tốt thôi.
Ngày đầu tiên mẹ con cháu trở về, mẹ đã đưa cháu đi gặp tất cả họ hàng và bạn bè của mẹ.
Mẹ nói, trừ những đó là người thân của mẹ, còn tất cả những người khác đều không phải người quen.
Nếu không phải là lạ thì có thể là người xấu.
Mặc dù cháu vẫn chưa chắc chắn lão Hoắc chú thuộc hạng người nào, nhưng chắc chắn chú không phải người có quan hệ tốt với mẹ con cháu.”
Cậu bé nắm chặt bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình và nghiêm nghị cảnh cáo: “Vì vậy, Lão Hoắc, chú đừng có ý đồ làm phiền mẹ cháu nữa, nếu không, cháu sẽ không khách khí với chú đâu.”
Hoắc Kiến Phong giật mình.
Anh đang bị một đứa trẻ đe dọa? Ha, hóa ra cậu bé không đến nhận người thân, mà là đến bênh vực mẹ mình.
Và lại là con ruột của anh?.
Nhưng mà, Hoắc Kiến Phong lại không hề tức giận, nụ cười trên khóe môi càng sâu: “Chỉ có vậy?” “Chỉ vậy thôi”
Vân Thiên gật đầu, trượt khỏi ghế sô pha và xách cặp đi học: “Tạm biệt chú!” Hành động đơn giản và dứt khoát, không có bất kỳ sự cẩu thả.
Hơn nữa ngay cả trước đó không phải là một cuộc trò chuyện hài hòa, nhưng khi kết thúc, cậu bé vẫn rất lịch sự và lễ nghĩa.
Đúng, nó là con trai của Hoắc Kiến Phong anh đây.
Hoắc Kiến Phong sửng sốt một chút, Vân Thiên đã bước ra gần đến cửa rồi.
Như sực nhớ ra điều gì, cậu bé quay lại nhắc nhở: “Lão Hoắc, chú đã là người lớn rồi.
Người lớn phải có trách nhiệm với những việc mình làm, và phải đủ dũng cảm để gánh chịu mọi hậu quả do những việc làm sai trái của mình.
Nếu trước đây chú có làm sai điều gì thì bây giờ đừng có sai lại thêm sai, hơn nữa đừng làm cho cháu phải coi thường chú.”
Bình tĩnh và nghiêm túc, nhưng cũng nghiêm khắc sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
Hoắc Kiến Phong ngơ ngác nhìn bé, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Hoắc Kiến Phong không có phản ứng gì cho đến khi cậu bé dứt khoát mở cửa bước ra ngoài, anh cười ngây ngô.
Anh đứng dậy, vội vàng đuổi theo, nhẹ nói: “Chú tiễn cháu” “Không cần.”
Vân Thiên nhìn thẳng về phía trước, với giọng điệu xa lạ: “Nếu cháu có thể tự mình đến, tất nhiên cháu có thể tự quay về “Cháu có thể tự đến và đi là chuyện của cháu.
Gia đình cháu có thể không quản, để cháu còn nhỏ như vậy lại chạy ra ngoài một mình, đối với chú thì không thể như vậy được.”
Hoắc Kiến Phong học theo giọng điệu của cậu bé, lạnh lùng khẳng định: “Dù gì bây giờ cháu cũng từ tập đoàn Hoắc thị của chú đi ra, chú không thể không chịu trách nhiệm được.”
Bước chân của Vân Thiên dừng lại, và liếc qua anh: “Chú tự mình tiễn?“.
Đối diện với đôi mắt trong veo của cậu bé, đôi mắt của Hoắc Kiến Phong trở lên ấm áp: “Đương nhiên.”
Vân Thiên trợn tròn mắt: “Được rồi, cháu miễn cưỡng cho chú cơ hội này.
Ôi, đứa trẻ này!.
Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong vẫn im lặng, nhưng trong lòng thì vui mừng khôn tả.
Anh đưa Vân Thiên đến gara và tự mình mở cửa cho cậu bé: “Xin mời.”
Gần cửa, một chiếc ghế an toàn dành cho trẻ em màu đen đỏ được buộc chặt.
Vân Thiên nhìn theo, mặt cậu bé gục xuống ngay lập tức, còn cầm thì hếch lên đầy kiêu hãnh: “Cháu không ngồi vào chỗ người khác đã ngồi qua!“.
Hoắc Kiến Phong khóe miệng cong lên một cách dễ chịu, anh nhẹ giọng giải thích: “Cái này mới là ghế mới.”
Vân Thiên nheo mắt nhìn anh: “Nói dối.
Chú không có con thì chuẩn bị cái này làm gì?“.
Vì muốn đưa con về mà!.
Hoắc Kiến Phong trong lòng nghĩ vậy, nhưng anh chỉ nói: “Công ty đang có kế hoạch phát động sự kiện từ thiện dành cho trẻ em.
Có thể vài ngày nữa chú sẽ đi đón các bạn nhỏ, nên chuẩn bị trước”
Vân Thiên nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Kiến Phong bình tĩnh giang hai tay, nhưng vẫn bị cậu bé dò xét.
Một lúc sau, Vân Thiên xoay người sang một bên, thành thục kéo mép ghế rồi ngồi vào ghế an toàn.
Cậu bé củi đầu thắt chặt dây an toàn, lãnh đạm nói: “Lão Hoắc, chú nói dối rất giỏi.”
Trong bóng tối của ánh đèn nền, Hoắc Kiến Phong không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu bé, chỉ cảm thấy đôi mắt của bé rất sâu, giống như mình vậy.