Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài - Thu Phương

Chương 203: Chương 203: Cô ấy gần đây có chút kỳ quái




Ánh mắt Ôn Thục Nhi thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng ngay lập tức cô nói bằng giọng kiên định hơn: “Nếu anh không tin, tôi có thể thề với trời, những gì tôi nói đều là sự thật“.

“Hứ!” Hoắc Tuấn Tú nhếch môi cười khẽ, lật cổ tay ra, một con dao găm sắc bén lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay.

Anh ta cúi người nhìn ánh mắt của Ôn Thục Nhi, lưỡi dao màu bạc từ từ kề lên má cô, nham hiểm nói: “Diễn xong rồi thì chọn đi.

Nếu cô thật sự không muốn chọn, vậy thì tôi sẽ không ngại mà giúp cô chọn phương án đầu tiên đầu“.

Lưỡi dao sắc lạnh, vẫn còn sót lại mùi máu tanh thoang thoảng.

Ôn Thục Nhi vô thức nhắm mắt lại, biết rằng Hoắc Tuấn Tú đã không còn tin cô nữa.

Cô nuốt nước bọt và nói: “Được rồi, tôi chọn.

Nhưng tôi có một yêu cầu cuối cùng.

Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi.”

Hoắc Tuấn Tú nhướng mày ra hiệu cho cô tiếp tục.

“Tôi muốn xem liệu Kiến Phong có đến tìm tôi không.

Như vậy, dù có chết tôi cũng có thể chết trong yên lòng.

Hoắc Tuấn Tú nhìn đôi mắt nghiêm túc và có chút không cam lòng của cô, trong mắt thoáng qua một chút thương hại: “Cô vẫn không biết đúng không? Kiến Phong đã khôi phục lại đoạn video nói chuyện giữa cô và Vân Hạo trong hố rắn.

Cậu ta có lẽ đã nghi ngờ cô từ lâu rồi.”

Ôn Thục Nhi vui vẻ cười nói: “Tôi không quan tâm, tôi cũng không bận tâm nếu anh ấy định làm gì tôi.

Hơn nữa, mục đích giả ngốc của tôi là để đối phó với nhà họ Ôn, lấy lại những gì thuộc về mẹ tôi.

Tôi chưa.

từng làm chuyện hại.”

Tôi không sợ anh ta điều tra ra chuyện làm tổn thương nhà họ Hoắc.



Hoắc Tuấn Tú càng nhìn, càng cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt thú vị: “Cô như vậy, là thật sự yêu Kiến Phong sao?“.

Ôn Thục Nhi sững người, trước mắt vô thức hiện ra từng khoảnh khắc lúc ở bên Hoắc Kiến Phong.

Cô lo lắng cho anh, chia sẻ những lo lắng cho anh, lên kế hoạch cho anh...

Vì anh mà có thể hoàn toàn không màng đến hình tượng và tính mạng của mình!.

Ngay cả khi biết rằng việc chọc tức Hoắc Tuấn Tú sẽ rước họa vào thân mình, nhưng cô cũng sẽ cố gắng hết sức để mở đường cho anh.

Thậm chí để khiến anh vui vẻ và yên lòng, cô có thể lờ đi cảm xúc trong trái tim mình, chữa bệnh cho Tống Phi Phi mà không hề xao lãng.

Cho dù là đến giây phút này, đến khoảnh khắc cận kề cái chết này.

Trong lòng cô, anh vẫn là điều duy nhất cô nghĩ đến! Thanh Xuân nói, nếu bạn nghĩ về ai đó mọi lúc mọi lúc, đó là tình yêu!.

Hóa ra đây chính là tình yêu sao!.

Ôn Thục Nhi nhướng mày nhếch miệng cười khổ: “Chắc là vậy, chắc là tôi đã yêu anh ấy rồi.

Chỉ là anh ấy không thích tôi.

Người duy nhất anh ấy thích, từ đầu tới cuối đều chỉ là chị Tống!“.

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, giọt lệ trong mắt lấp lánh, sáng như những vì sao trên bầu trời đêm, rõ ràng là cô đơn và bơ vơ nhưng lại quật cường và không cam lòng.

Hoắc Tuấn Tú nhíu mày, trong lòng có một cảm giác đồng cảm khó tả.

Anh ta cũng từng, không cam lòng như vậy!.

“Được, chúng ta hãy đánh một canh bạc để xem liệu Kiến Phong quan tâm đến cô hay là cô Tống“.

Hoắc Tuấn Tú nhìn vào mắt cô và nói từng chữ: “Nếu lựa chọn cuối cùng của Kiến Phong là cô, vậy thì tôi sẽ tha cho cô một cái mạng.

Nhưng tôi sẽ đưa cô ra nước ngoài để Kiến Phong sẽ không bao giờ tìm thấy cô nữa.

Nếu cậu ta chọn cô Tống, vậy thì không thể trách tôi độc ác được, cậu ta đã chọn cách tống cô xuống địa ngục.”

Con dao găm sắc lạnh, đập đập lên gò má Ôn Thục Nhi: “Cô, đã nghe rõ ràng chưa?“.

Đây có lẽ là kết cục tốt nhất rồi nhỉ!.

Cho dù cuối cùng là sống hay là chết, trong lòng cũng không còn chút hối hận nữa rồi.

Ôn Thục Nhi hít một hơi thật sâu và gật đầu: “Được.

Nhưng dù thế nào đi nữa, xin đừng làm tổn thương cơ thể của Kiến Phong.

Anh ấy bây giờ đã rất khổ sở rồi.”

Hoặc Tuấn Tú thu lại dao găm, thân hình cao ráo chắn bóng đèn, Ôn Thục Nhi chìm trong cái bóng đen tối.

“Cô rất thông minh, nhưng con người một khi đã động lòng và có điểm yếu, thì sẽ.

rất dễ bị tổn thương.

Còn Kiến Phong, chính là điểm yếu có thể tiễn cô lên đường“.

Nói xong nhẹ nhàng xoay người rời khỏi phòng tối.

Cánh cửa sắt “lạch cạch” đóng lại, bả vai Ôn Thục Nhi buông thống xuống.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện.

Kiến Phong, tôi không mong đợi anh có thể chọn tôi giữa hai sự lựa chọn.

Nhưng tôi chỉ hy vọng anh có thể nắm lấy tay tôi, trước khi thần chết mang tôi đi, giống như ngày trước vậy.

Hy vọng rằng thời gian tôi trì hoãn, đủ để khiến cho một người thông minh và sáng suốt như anh, tìm thấy tôi.

Biệt thự ngoại ô phía đông, phòng sách.

Hoắc Kiến Phong hắt xì mạnh một cái.

Ngô Đức Cường nhanh chóng lấy áo khoác trên móc treo quần áo, khoác lên người cho anh: “Cậu ba, cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?“.

Hoắc Kiến Phong bịt mũi, ho nhẹ vài tiếng, “Không cần, không kịp thời gian.

Lê Việt Bách còn bao lâu nữa tới?” Vừa dứt giọng, cửa phòng sách bị đập mạnh, Lê Việt Bách xông vào như cơn gió.

Chiếc đầu định gọn gàng, chiếc khuyên tai đầu lâu bằng bạc cổ lấp lánh dưới ánh đèn.

“Mọi người tìm thế nào rồi? Tôi có thể làm gì được?” Lê Việt Bách vội vàng nói, bỏ qua sự khách sáo.

Lúc này, Ngô Đức Cường không có thời gian quan tâm đến việc truy cứu sự bất lực của anh ta, chỉ vào vị trí tạm thời được thêm vào bên cạnh nói: “Chúng tôi vừa tìm thấy điện thoại di động của cô ba, là con đường bắt buộc phải đi qua giữa trường học và nhà họ Hoắc.

Nhưng chúng tôi bây giờ không rõ là cô ba bị mất điện thoại di động trên đường, hay là kẻ bắt cóc cố tình để nó ở vị trí đó để đánh lừa tầm mắt của chúng tôi.

“Có rất nhiều người trên đường và cũng có rất nhiều xe hơi, vì vậy cần rất nhiều thời.

gian để tìm ra nó.

Cậu ba và tôi đang xem camera giám sát, hy vọng có thể tìm ra manh mối càng sớm càng tốt, cậu cũng cùng xem giúp nhé!“.

“Được, không vấn đề gì.”

Lê Việt Bách đáp lại rồi ngồi xuống, lấy máy tính trong ba lô ra, đang định nói hack camera là điểm mạnh của mình, đã thấy hai tay của Hoắc Kiến Phong thao tác trên máy tính một cách nhanh chóng.

Ánh mắt người đàn ông tập trung, vẻ mặt bình tĩnh, toàn thân toát ra vẻ điềm đạm, khôn ngoan.

Tiếng gõ bàn phím với nhịp điệu rất nhanh nhưng rất đều đặn trong màn đêm tĩnh mịch.

Đó là tiêu chuẩn thao tác mà một chuyên gia máy tính hàng đầu mới có.

Lê Việt Bách nhìn chằm chằm ngón tay đang lướt nhanh như bay của anh, yết hầu của anh ta vô thức chuyển động, chỉ nghe Hoắc Kiến Phong bình thản nói: “IP của máy tính đã được thiết lập xong, cậu kết nối Internet, là có thể nhìn thấy video cậu.

cần xem mà tôi đã phân đoạn rồi.”

Lê Việt Bách nhìn chằm chằm vào dây mạng trên bàn, hai mắt mở to.

Đây đâu phải là cao thủ, quả thực là một cỗ máy bay chiến đấu trong những cao thủ!.

Ngay sau đó anh ta đã nhận ra một vấn đề khác, cậu ba nhà họ Hoắc này có thực lực như vậy, Thục Nhi có biết không?.

Trong đầu của bạn nhỏ Lê Việt Bách đầy dấu chấm hỏi, cắm dây mạng mở máy tính một cách máy móc, lại nghe thấy Hoắc Kiến Phong nói: “Cậu có biết gần đây Thục Nhi có đắc tội với ai không? Hay là hành vi thói quen gần đây của cô ấy có gì bất thường không?“.

Lê Việt Bách vô thức nói: “Cô ấy gần đây có chút kỳ quái, đặc biệt là hôm nay là kỳ lạ nhất“.

Ngô Đức Cường và Hoắc Kiến Phong “soạt” một cái, ngẩng đầu, hai cặp mắt bốn ánh nhìn đều nhìn lên trên người anh ta.

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.