Trên những bậc thang lát đá xanh chật hẹp và dốc đứng, Hồng Liệt chạy nhanh như bay.
Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói mềm mại của con gái.
“Điện hạ, Tam Vương tử điện hạ..”
Hồng Liệt quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Thất đang đuổi tới, vô thức tưởng rằng Tiêu Nhi xảy ra chuyện.
Anh vội vàng đáp lại: “Sao thế?”
Tiểu Thất sợ đuổi không kịp anh nên chạy rất nhanh, thấy anh nhanh chóng quay lại, muốn giảm tốc độ thì không kịp nữa rồi, cả người lao thẳng đâm về phía Hồng Liệt.
Hồng Liệt vội vàng đưa tay đỡ cô: “Cẩn thận!“.
Một vòm ngực vững chãi, giọng nói tràn đầy nội lực, cánh tay mạnh mẽ...
Tiểu Thất nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn đến hai nhịp.
Cô vội vàng ổn định hình dáng, cúi đầu, đỏ mặt rụt rè nói xin lỗi: “Xin lỗi Điện hạ, tôi xin lỗi!”
“Không sao không sao.”
Hồng Liệt dửng dưng xua tay, hoàn toàn không hề để bụng: “Cô vội vàng đuổi theo như vậy là vì có chuyện gì sao?“.
Tiểu Thất bận rộn tay chân cầm ô che lên đầu Hồng Liệt: “Điện hạ thân phận cao quý, không thể bị dầm mưa được.
Nếu như anh bởi vì đi từ đây trở về bị cảm, trong lòng tôi sẽ thấy rất có lỗi đó, vẫn mong Điện hạ cho phép để tôi đưa anh xuống núi.”
Cô ấy có thể đuổi tới, Tiêu Nhi chắc chắn cũng biết.
Hay là, đây là thành ý của Tiêu Nhi?.
Hồng Liệt nghĩ vậy, nét mặt lộ ra một chút vui mừng, miễn cưỡng nói: “Vậy được thôi! Chỉ có duy nhất lần này, không có ngoại lệ.”
“Vâng.”
Tiểu Thất vô cùng vui mừng, cẩn thận đưa đôi tay mảnh mai lên cao để che ô.
Đầu ngón tay anh vô ý chạm vào mu bàn tay của cô, nhiệt độ nóng bức làm cho trái tim của Tiểu Thất đập thình thịch.
Cô bước từng bước nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đi bên cạnh anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Điện hạ.”
“Không cần khách sáo, là tôi nên cảm ơn cô mới đúng.”
Hồng Liệt nhẹ giọng nói, bước chân cũng vô thức bước đi chậm lại.
Trên những bậc thang dài lát đá xanh bao quanh, một chiếc ô, hai người, chậm rãi bước xuống dưới.
Hết lần này đến lần khác Tiểu Thất đều lén đưa mắt nhìn trộm người đàn ông cao lớn ưu tú, chú nai nhỏ trong tim nhảy loạn lên.
Đột nhiên, tia sét trên bầu trời đánh xuống, kèm theo tiếng sấm nghẹt thở.
“Á!”
Tiểu Thất bị dọa sợ kêu lên một tiếng, theo bản năng trốn vào trong lòng của Hồng Liệt.
Cô co người lại, bắt đầu run nhẹ.
Hồng Liệt cũng bị giật mình, nhè nhẹ vỗ vai cô để an ủi.
Tiếng sấm vừa dừng, Tiểu Thất cũng nhận ra cô vừa thất lễ, đỏ mặt vội vàng lui ra: “Xin lỗi Điện hạ, xin lỗi ngài!” Mới gặp mặt có mấy lần mà anh đã không đếm nổi đây là lần thứ bao nhiêu cô nói xin lỗi rồi.
Hồng Liệt cười nhẹ: “Không sao, con gái các cô sợ sấm sét là chuyện rất bình thường mà.”
Anh gập ô lại, đặt vào tay của Tiêu Thất: “Cô quay về đi! Sớm chớp thế này mà che ô cũng không an toàn, sức khỏe của tôi tốt lắm, dầm mưa một chút cũng không sao cả.”
“Nhưng mà...”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi hứa với cô, bảo đảm sẽ không để bản thân bị cảm hay bị ốm gì, được rồi chứ?” Hồng Liệt đưa tay, nhè nhẹ vỗ vai cô: “Quay về đi! Xin cô giúp tôi chăm sóc tốt cho Tiêu Nhi.”
Anh lại nhìn cô rồi cười, sau đó mới quay người chạy xuống dưới núi.
Tiểu Thất nhìn bóng lưng của anh, trong mắt ngập tràn sự mất mát và không nỡ.
Lòng bàn tay của cô, ở đúng chỗ anh vừa chạm vào.
Ở đó còn lưu lại sự ấm áp thuộc về anh.
Nước Thanh Bạch, trong điện.
Màn đêm sâu thăm thẳm, nhưng trong điện sáng rực, tiếng nói ồn ào.
Vương hậu Tida đứng trong gió đêm, sốt ruột hỏi han lính canh và người hầu đi qua đi lại trong các cung điện và đền thờ.
“Sao rồi? Đã tìm thấy chưa?” “Có nhìn thấy Vương Tôn ở đâu không?” “Tại sao lại không tìm thấy, các người toàn là đồ đồ ăn hại thôi sao?“.
Vương hậu Tida từ trước đến nay kể cả đối với những người trong cung phạm phải sai lầm, bà cũng đều là người dịu dàng yêu thương họ nhất, cũng chưa từng cáu giận như thế này.
Đám người run rẩy tìm kiếm, rụt rè cẩn thận đáp lại.
“Xin lỗi, Vương hậu, tạm thời vẫn chưa tìm thấy Tam Vương tôn Điện hạ.
Hoàng cung bảo vệ nghiêm ngặt, có hệ thống tuần tra chặt chẽ, bọn họ cũng không hiểu tại sao Vân Thiên nói mất tích là mất tích được ngay.
Một đứa trẻ lớn như vậy, giống như đột nhiên biến mất khỏi cung điện vậy.
Vương hậu Tida sốt sắng đi tới đi lui, tức giận lớn tiếng: “ Chưa tìm thấy thì tiếp tục tìm.
Một đứa cũng không trông coi được, cần các người làm cái quái gì?“.
Quốc Vương Phổ Mật xử lý xong công vụ, vội vàng đi tới, nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm đi, Vân Thiên có lẽ chỉ là nhất thời ham chơi nên đi sang cung điện khác, rất nhanh sẽ tự mình trở về thôi.
Huống hồ, nó là đứa trẻ thông minh nhất, lại có sự bảo hộ của tôi và bà, cả cái cung điện này cũng chẳng có ai dám bắt nạt nó.”
“Nếu thật sự chỉ có như vậy thì đơn giản rồi”
Vương hậu Tida không biết nói gì, thở dài, đưa tay vào trong túi lấy ra bức thứ đưa cho Quốc Vương Phổ Mật: “Bỏ đi, ông nên tự mình xem đi.”
Quốc Vương Phổ Mật nhận lấy bức thư, nghi hoặc mở nó ra, nhìn thấy bên trên dòng chữ ngay ngắn, cẩn thận, viết: “Ông nôi, bà nội, mong hai người đừng nhớ mong! Con có việc cần phải rời hoàng cung nửa tháng, mong ông nội, bà nội và các trưởng bối đừng quá lo lắng.
Con sẽ chăm sóc tốt bản thân, đợi khi xong việc, con nhất định sẽ lập tức quay về bên cạnh ông nội và bà nội.”
Cuối bức thư là chữ ký rồng bay phượng múa và một cái mặt cười đơn giản của Vân Thiên.
Trong từng câu chữ đều là giọng điệu chắc chắn của một ông cụ non, Quốc vương Phố Mật nhìn mà vô cùng lo sợ: “Đứa trẻ này, đứa trẻ này quá to gan.
Chuyện gì cũng không chịu nói, chỉ dám để lại thư mà rời đi, lại còn nhất định là đi trong vòng nửa tháng, nó thực sự tưởng rằng bản thân không phải năm tuổi mà là năm mươi tuổi sao?“.
Ông bỗng nhiên khựng lại, như nghĩ tới điều gì, nói: “Có khi nào nó đi tìm Tiêu Nhi và Liệt không?“.
Vương hậu Tida lắc đầu: “Có vẻ không phải.
Nếu như nó đi tìm Liệt thì chắc chắn trong thứ sẽ nói ra trong thư.
Với cả vừa nãy tôi sai Thái Vân đi gọi điện cho Hồng Liệt, Hồng Liệt không hề nhắc tới Vân Thiên, hiển nhiên là đối với chuyện này không hề hay biết.
Tôi đã bảo nó phải nhanh chóng quay trở về rồi.”
Quốc vương Phổ Mật sắc mặt ảm đạm: “Đứa trẻ này không thông minh làm cho người khác lo lắng, nhưng ngược lại quá thông minh cũng làm chúng ta lo lắng.
Các người tìm thấy manh mối gì chưa?“.
Vương hậu Tida cười khổ: “Cũng chỉ bởi vì không tìm thấy bất cứ manh mối nào nên mới sốt ruột thế này.
Chúng tôi đã tìm mấy tiếng đồng hồ rồi, lật tất cả các hệ thống giám sát lớn nhỏ ở trong cung lên nhưng đến cả việc nó rời đi từ lúc nào cũng không biết.
Đứa trẻ này, đúng là một chút manh mối cũng không để lại cho chúng ta mà!” “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, trong cung không có thì chúng ta ra bên ngoài tìm, chỉ cần có lòng để tâm đến nhất định sẽ tìm được nó về”
Quốc vương Phổ Mật ôm vai Vương hậu Tida an ủi, quay đầu nhìn vị quan hầu đang đứng cách không xa, lập tức dùng thái độ lạnh lùng: “Cậu lập tức truyền lệnh của tôi ra ngoài, mở rộng phạm vi tìm kiếm, chỉ cần cung cấp manh mối tìm được.
Vương tôn ta nhất định sẽ trọng thưởng.”
“Rõ”
Quan hầu tuân lệnh lui xuống.
Trong đêm tối, hai người lớn tuổi dựa đầu vào nhau, toàn bộ tâm tư đều đặt hết lên người Vân Thiên.