Hoắc Kiến Phong nhắm chặt mắt, nuốt một ngụm chua xót xuống cổ họng: “Cô ấy muốn chữa bệnh cho tôi, tại sao không đường đường chính chính chữa bệnh cho tôi?“.
“Ha” Hắc Diệm cười nhạo một tiếng, quay sang miệt thị Hoắc Kiến Phong “Đường đường chính chính? Anh sẽ cho cô ấy làm như vậy sao? Trái tim của anh còn nhỏ hơn đầu kim, Anh nghi ngờ và chống cự lại tất cả mọi người xung quanh.
Anh nghĩ Thục Nhi không biết điều đó sao?“.
“Anh tự cho là mình khôn ngoan để bảo vệ chính mình, nhưng lại không biết rằng người ngu ngốc nhất trên đời này chính là anh.
Sai lầm khi xem tình cảm chân thành lầm tưởng thành chó rừng, xem người thân.
nhất của mình là kẻ địch, không ai khác chính là anh! Vì mong muốn chữa khỏi bệnh của anh, Thục Nhi không tiếc thân tự mình châm thuốc thí nghiệm, mỗi lần ra một chút phương pháp mới đều giao cho tôi nghiên cứu“.
“ Anh có biết tại sao khi đến bệnh viện tiêm cho Tống Phi Phi cô ấy lại kêu người nhà tránh mặt không? Vì cô ấy sợ nhìn thấy anh ở cùng Tống Phi Phi sẽ không kiềm chế được cảm xúc.
Cô ấy yêu anh nhiều lắm! Cho nên muốn bảo anh về nghỉ ngơi sớm đi, cho dù khó khăn cô ấy cũng sẽ dốc toàn lực chữa trị cho Tống Phi Phi...”
Nhưng còn anh ta thì sao?.
Anh ta vừa nghe thấy bác sĩ Lê nói buột miệng ra hơn một liều thuốc, anh ta đã liền nghi ngờ.
Lại nhìn đến đôi chân đá trúng thành ghế của Tống Phi Phi, anh ta tại hoài nghi.
Anh ta chờ cô ấy đi tắm một cách vui vẻ thì lén cài máy theo dõi trên điện thoại của cô ấy.
Anh ta nghĩ mình thông minh đến như vậy, sẽ rất nhanh chóng tóm được đuôi cáo của cô.
Hoắc Kiến Phong tự giễu cợt chính mình, cười ha hả, nước mắt đã tràn đầy ở hốc mắt trũng sâu, từng vòng, từng vòng...
Đúng vậy, trái tim anh chỉ nhỏ bằng lỗ kim.
Anh ấy đối cô, cho tới tận bây giờ vẫn không hề biết một chút gì cả!.
Anh đưa tay che mặt, trái tim khô cằn như sa mạc hoang vu: “Tôi sẽ tìm cô ấy trở về, tôi nhất định sẽ tìm được cô ấy trở về!“.
Những lời cô đã nói dối anh, anh nhất định phải để cô giải thích rõ ràng từng chữ từng chữ một! Nhưng món nợ anh đã nợ cô, anh sẽ đích thân trả lại cho cô từng thứ từng thứ một!.
Một lát sau người đàn ông ngẩng đầu thành khẩn địa nhìn về phía Lê Việt Bách cùng Hắc Diệm: “Những chuyện này, nếu tất cả đều là bí mật của cô ấy, như vậy xin các anh hãy tiếp tục bảo vệ nó.
Cho đến khi.
cô ấy trở về, cho đến khi cô nguyện ý tự mình mở lòng ra.”
Lông mi của anh đã ướt đi, nước mắt vẫn thủy chung không hề rơi xuống, những tia máu màu đỏ tươi trong mắt giống như sung huyết.
Hắc Diệm khịt khịt cánh mũi, nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Chuyện này không cần đến lượt anh nhắc“.
Lê Việt Bách xoa xoa đôi mắt sưng tấy và đau nhức của mình, nhắc nhở nói: “ Tôi trước đây cũng từng nói qua với anh, Thục Nhi đã đưa cho tôi một ổ USB flash trước khi vụ tai nạn xảy ra.
Tôi nghĩ những thứ trong đó rất quan trọng.
Không chừng anh có thể nghiên cứu những thứ trong ổ USB flash đó để biết kẻ sát nhân là ai.
Tôi cũng đang cố gắng tìm kiếm nó, nhưng tiến độ rất chậm.
Thục Nhi làm việc rất thận trọng, không thể chỉ có một bản sao của những tài liệu đó, chắc cạnh cô ấy đã lưu lại những bản sao khác nữa.
Ngoại trừ thời gian ở trường học, cô ấy chỉ tới biệt thự Nam Uyển trông coi anh, canh giữ ngôi nhà.
đó cho anh.Tốt hơn hết anh nên quay lại xem xem, có thể anh có thể tìm thấy bản sao lưu hoặc manh mối nào đó.
“.
Hai tay buông thống trên đầu gối của Kiến Phong siết chặt, quần tây hằn rõ lên những vết nhăn sâu.
Những ngày anh nằm viện và khi phải chuyển đến biệt thự ở ngoại ô phía Nam, cô đều ở nhà xoa dịu bà nội anh và trông chừng Kiến Phong.
Kiến Phong nhắm mắt thở dài một hơi: “Những thứ đó đều không quan trọng nữa.
Hiện tại tôi chỉ muốn tìm cô ấy!”
Chỉ cần cô còn sống, anh có thể đổi tất cả những gì mình có.
Ánh mặt trời dưới bóng cây, từ trắng chuyển đen, từ đen lại chuyển sang trắng..
...
Lặp đi lặp lại.
Hoắc Kiến Phong vẫn ngồi như vậy bên cạnh vách núi đen, không hề nhúc nhích.
Gió biển lạnh thấu xương cắn xé làn da trên khuôn mặt anh, thổi qua đôi môi tái nhợt không hề còn chút huyết sắc của cánh hoa như lúc trước.
Ngô Đức Cường đau lòng cầm khăn nóng giúp anh chườm lên mặt, dùng bông gòn nhúng nước mật ong lau đi lau lại cho anh: “Cậu ba, cậu đừng như vậy.
Cậu không ăn không uống như thế này, là đang hại thân thể của chính mình, đợi khi mợ ba trở về, cô ấy nhìn thấy sẽ rất đau lòng “.
“Vậy làm cho cô ấy trở về, cậu làm cho cô ấy quay về đi!“.
Giọng anh khô khốc, khản đặc đi.
Suốt ba ngày trôi qua, không biết bao nhiêu thuyền cứu hộ đã tới rồi lại đi, miệt mài dò tìm, nhưng không ai tìm được tin tức gì về Ôn Thục Nhi.
Tập đoàn nhà họ Hoắc đã đưa ra thông báo tìm người mất tích trên khắp trang mạng xã hội, tin tức trang đầu cũng toàn là thông tin về Ôn Thục Nhi.
Bà cụ Hoắc đã cử người đến in một tấm áp phích có ảnh của Ôn Thục Nhi, dán phủ khắp các làng chài và thị trấn nhỏ gần biển.
Trên màn hình lớn của thành phố đang chạy từng dòng, tràn ngập tin tức về cô mợ ba nhà họ Hoắc, mỗi ngày đều có một tìm kiếm nóng trên trang mạng xã hội Facebook:.
# Hôm nay, bạn đã cố gắng đi tìm mợ ba chưa? # Chiếc khăn mặt trên tay Ngô Đức Cường đã bị vặn lại thành những vòng xoắn.
Anh cũng muốn tìm được mợ ba, anh ấy thậm chí nguyện ý xả thân mình đi chết thay cho cô ấy, nhưng ngoại trừ việc ở nơi này cùng cậu ba kiên nhẫn chờ đợi, bản thân anh chẳng làm được việc gì hơn nữa.
Anh yên lặng không nói gì, một lần nữa giặt chiếc khăn mặt ướt át, chà lau qua hai bàn tay lạnh như băng của Hoắc Kiến Phong.
Ngồi bên cạnh chiếc bàn được đặt tạm bợ, Hoắc Tuấn Nghĩa rót canh từ trong phích giữ nhiệt vào một bát sứ trắng, quấy quấy rồi đưa tới trước mặt cho Hoắc Kiến Phong: “Đây là canh gà và cá muối do chính dì Mẫn làm, em nếm thử một chút đi.”
Bát sứ trắng tinh, canh còn bốc khói nghi ngút vì nóng.
Trước mặt Hoắc Kiến Phong bây giờ hiện ra một bát thuốc, mắt anh đen kịt lại vì mùi tanh nồng của dược liệu.
Nhưng vào lúc này, anh lại cảm thấy vô cùng hoài niệm.
“Không cần, cảm ơn.
“ Anh dứt khoát, kiên quyết từ chối.
Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn xuống hai chân của anh, lại nhìn tới bộ dáng tiều tụy của anh lúc này, không khỏi ảo não nói: “Người ta thường nói rồi, xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ, cô ấy xấu như vậy, chuyện tốt còn chưa có làm đủ, sẽ không chết được đâu.Em uống một chén canh này, coi như là vì những lời anh nói lúc này, vì cô ấy uống một chén, chén này thôi, cũng không được sao?“.
Anh đã thật sự quá sốt ruột rồi, dùng mọi cách kể cả khiêu khích anh ấy chỉ để khiến Kiến Phong nghe lời mình.
Sắc mặt của Hoắc Kiến Phong đột nhiên tối sầm lại, nhận lấy cái bát từ tay anh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Tuấn Nghĩa vừa muốn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thấy Hoắc Kiến Phong kêu “Phốc” một tiếng, toàn bộ canh vừa uống đã bị ói ra hết bên ngoài trong một hơi.
Hai tay anh ôm lấy ngực, quay người sang một bên ho dữ dội.
Nước thuốc trắng như tuyết đổ trên cỏ, hơi loang lổ những tơ máu.