Trong lòng Ôn Thục Nhi căng thẳng, đột nhiên có cảm giác không lành: “Lúc cậu đi về có gặp phải người lạ nào không? Có rời mắt khỏi chiếc USB không? Cậu hãy nói lại cho tôi biết một lượt về những chuyện đã xảy ra sau khi chúng ta tạm biệt“.
“Không có chuyện gì cả!”
Lê Việt Bách vò đầu, suy nghĩ một hồi rồi nói thêm: “À, tôi đụng phải ai đó trên đường và chiếc USB rơi xuống đất.
Nhưng mắt tôi vẫn luôn nhìn vào chiếc USB, anh ta đã nhặt lên và trực tiếp trả lại cho tôi.
Tay đang cầm điện thoại của Ôn Thục Nhi siết chặt, càng nghe càng thấy ớn lạnh trong lòng.
Một trăm phần trăm, chiếc USB đã bị người ta đánh tráo vào thời điểm đó!.
Cô nghiến răng hàm, hung tợn nói: “Đồ ngốc! Lợn còn thông minh hơn cậu!“.
Vừa dứt lời, đầu Ôn Thục Nhi đã va phải một bức tường bằng thịt.
Cô xoa trán và ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy không biết từ lúc nào, hai người đàn ông vạm vỡ mặc quần áo đen và đeo kính râm đang chắn trước mặt cô.
“Anh...”
Cô chưa kịp nói hết lời thì một người đàn ông đột nhiên đưa tay ra bịt miệng cô, một người đàn ông khác trực tiếp giật điện thoại di động của cô.
Toi rồi, chắc chắn là thân phận đã bại lộ, chó cùng rứt giậu rồi!.
Ôn Thục Nhi gần như đã lập tức phán đoán ra hoàn cảnh hiện tại, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp phản kháng.
Động tác của hai người đàn ông vạm vỡ rất nhanh, ngay sau khi thành công liền vác Ôn Thục Nhi, trực tiếp nhét vào một chiếc xe van màu đen bên đường.
Trong khoang xe bẩn thỉu, vương vãi các loại công cụ như bằng dính, dây gai, còn có một mùi hôi kỳ lạ.
“Ưm ưm...
các người...
là ai...?“.
Ôn Thục Nhi giãy giụa hỏi, còn chưa nói hết lời liền cảm thấy đau phía sau gáy, trước mắt tối sầm lại và ngất xỉu.
Đầu dây bên kia.
Lê Việt Bách nghe thấy âm báo bận, điện thoại bị ngắt máy, chỉ cảm thấy sau gáy có một luồng gió lạnh thổi qua.
Không phải là Ôn Thục Nhi đang trên đường đến truy sát anh ta đấy chứ?.
Anh ta cất điện thoại và chạy đến phòng giám sát của trường.
Bắt buộc phải tìm ra kẻ đã đụng mình trước khi đại ca triển khai kế hoạch tàn sát.
Nếu có thể lấy lại được chiếc USB, có lẽ còn có thể lấy công chuộc tội!.
Biệt thự ngoại ô phía đông.
Mặt trời đã lặn ở đằng tây.
Thím Quỳnh chỉ huy người giúp việc dọn bữa tối lên bàn, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
Hoắc Kiến Phong nhìn về hướng cửa chính của biệt thự qua lớp kính sát sàn, đột nhiên lên tiếng: “Tại sao thuốc vẫn chưa được giao tới?“.
Ngô Đức Cường nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn con đường trống trơn, lắc lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không biết.
Có thể là cô ba có chuyện gì đột xuất, nên đã chậm trễ trên đường tới“.
“Tôi có hỏi đến cô ấy sao?”
Hoắc Kiến Phong thu ánh mắt lại, lạnh lùng liếc Ngô Đức Cường một cái.
Sắc mặt của Ngô Đức Cường cứng dờ, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, cậu ba, thuộc hạ đã phạm quy rồi.”
Hoắc Kiến Phong ngừng nói, ánh mắt trở lại phía ngoài cửa sổ.
Ngô Đức Cường cụp mi, trong lòng thầm nói: Rõ ràng là nhớ cô ba, còn không thừa nhận.
Hờ, đúng là người đàn ông cứng đầu!.
Anh ta lặng lẽ ra khỏi phòng, bí mật lấy điện thoại di động ra, gọi cho Ôn Thục Nhi.
Ở đầu bên kia của điện thoại, giọng nói máy móc của một người phụ nữ nhanh chóng vang lên: “Xin lỗi, người dùng mà bạn gọi đã thuê bao..”
Ngô Đức Cường cau mày, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
Lần trước lúc không thể liên lạc được với cô ba, chính là lúc cô bị cậu Vân Hạo bắt cóc!.
Anh ta không dám nghĩ nữa, nhanh chóng tìm số điện thoại cố định của Nam Uyển, vừa định bấm nút gọi, liền nghe thấy giọng nói của Huy Hoàng sau lưng.
“Trợ lý Cường?“.
Ngô Đức Cường quay lại và nhìn thấy Huy Hoàng, người giúp việc của Nam Uyển, đang đứng ở đó, mang theo một chiếc bình giữ nhiệt.
Anh ta lập tức hiểu ra, nghi ngờ nói:.
“Sao hôm nay lại là cậu đến đưa thuốc, cô ba thì sao?“.
Huy Hoàng lắc đầu: “Tôi không biết.
Chỉ là cô ba mỗi ngày đi ra ngoài đều nói cho chúng tôi biết, nếu như đến lúc đó cô ấy vẫn chưa trở về, thì bảo chúng tôi sắc thuốc rồi mang tới cho cậu ba.
Cô ba nói, bây giờ là giai đoạn quan trọng để phục hồi sức khỏe cho cậu ba, tuyệt đối không được chậm trễ.”
Ngô Đức Cường nhìn bình giữ nhiệt, hai mắt như có cát bay vào, vừa cay vừa sưng.
Cô ba thực sự quá quan tâm đến cậu ba.
“Trợ lý Cường, nếu anh đã ở đây, vậy tôi sẽ đưa thuốc cho anh.
Làm phiền anh dặn dò cậu ba, nhất định phải kiên trì uống”
Huy Hoàng nói xong, đặt bình giữ nhiệt vào trong tay Ngô Đức Cường, xoay người rời đi.
Tâm trạng Ngô Đức Cường cảm thấy hơi nặng nề.
Anh ta xách bình giữ nhiệt trở về nhà, cung kính báo cáo với Hoắc Kiến Phong: “Cậu ba, Huy Hoàng đưa thuốc tới đây.
Cậu.
ấy nói hôm nay cô ba không về...
Hoắc Kiến Phong nhướng mày không hài lòng, lạnh lùng nói: “Cô ấy gần đây có rất nhiều tiết học sao?“.
Thật hiếm khi thấy cậu ba chủ động quan tâm, Ngô Đức Cường nhanh chóng lấy điện thoại di động ra xem thời khóa biểu của Ôn Thục Nhi, vừa xem vừa nói: “Hừm, cô ba không có nhiều tiết học, hơn nữa chiều nay cô ấy cũng không có tiết nào!“.
Anh ta dừng lại, hai mắt sáng lên, nín cười nói: “Đã có kết quả thi giữa kỳ, cô ba lại vừa vặn được 60 điểm tất cả các môn! Thật sự là không thừa điểm nào cũng không thiếu một điểm nào, đúng là quá may mắn mà!“.
Trong mắt Hoắc Kiến Phong vừa hiện lên vẻ lo lắng, trong nháy mắt liền biến thành vẻ lạnh lùng: “Hừ, bản lĩnh của cô ấy vẫn lớn như vậy.”
“Hả?”
Ngô Đức Cường khó hiểu.
Cậu ba đây là đang khen cô ba sao?.
Giọng điệu lạnh lùng như vậy, sao lại có chút giống như chửi bới nhỉ!.
Anh ta còn chưa kịp hỏi, liền nghe thấy một tiếng “Ui chao” trên tầng hai.
Giọng nữ yếu ớt, chính là Tống Phi Phi.
Điều dưỡng Tiểu Trương đang dìu cô ta xuống lầu, không hiểu sao cô ta lại đá vào lan can, ngũ quan thanh tú lập tức nhắn lại.
Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong trầm xuống, anh nhẹ giọng mắng: “Làm sao vậy? Không biết đi từ từ thôi à?“.
“Vâng vâng, thực sự xin lỗi, cậu ba! Thực sự xin lỗi cô Tống!” Tiểu Trương run rẩy nói.
Vừa rồi rõ ràng vẫn còn đi đứng tử tế, Tiểu Trương còn đỡ Tống Phi Phi đi ra giữa, cách xa lan can.
Tiểu Trương không biết Tống Phi Phi đã đá vào lan can như thế nào.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, tiến lên cùng đỡ Tống Phi Phi rồi vào phòng ăn dùng bữa tối.
Sau bữa tối.
Ngay khi Hoắc Kiến Phong vừa đặt đũa xuống, Ngô Đức Cường đã đưa bát thuốc được để nguội đến nhiệt độ vừa phải vào tay anh.
“Cậu ba, đến giờ uống thuốc rồi.”
Hoắc Kiến Phong liếc nhìn nước thuốc màu đen kịt, chán ghét quay đầu lại: “Mang đi.”
Ngô Đức Cường thầm thở dài, ra sức thuyết phục: “Cậu ba, sức khỏe của cậu bây giờ mới tốt lên được một chút, không thể ngừng thuốc vào lúc này được! Bà cụ đang mong muốn và hi vọng cậu mau chóng khỏe lại! Còn cả cô ba, mỗi buổi sáng cô ấy vất vả đi hứng sương cho cậu, cả một chai lớn mới sắc được một bát như thế này, nếu vứt đi như vậy, thì cũng đáng tiếc lắm! “.
Trước mắt, bất giác hiện ra bộ dạng cô gái đeo đôi giày đi mưa, mặc kệ vẻ ngoài lấm lem.