Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài - Thu Phương

Chương 279: Chương 279: Không thấy người bệnh




Bàn hộ sĩ.

Nữ hộ sĩ trẻ tuổi buồn ngủ, nghe được đồng hồ báo thức vang lên, cô mới chỉnh lại cái thắt lưng, cầm bản ghi chép tuần của một phòng đứng dậy, đi hướng phòng bệnh VIP của Tiêu Nhi.

Cô đẩy cửa đi vào, bảng hiệu cách ly rơi ra, nhìn trên giường chỉnh tề như mới, ngẩn người.

Ở, gian phòng bệnh này tại sao không có ai? Chẳng lẽ mình đi nhầm? Cô nhíu mày, rời khỏi phòng, thẩm đối chiếu phòng cùng bản ghi chép trong tay.

Số phòng chính xác, tên chính xác, tất cả đều đúng! Nữ hộ sĩ thu ánh mắt lại, hướng vào trong phòng bệnh nhìn lại.

Vẫn không ai! Cô đột nhiên giật mình một cái, nháy mắt tỉnh táo lại: người bệnh không thấy đâu nữa rồi!.

Ý thức được vấn đề, hộ sĩ sắc mặt trắng bệch, cô vội vàng quay đầu chạy đến văn phòng bác sĩ.

“Không ổn, không ổn rồi! Người bệnh hôn mê ở phòng VIP không thấy đâu hết!“.

Cô đập cửa ban công vang lên tiếng thùng thùng, rất nhanh bác sĩ Trương liền mở cửa đi ra.

Cách vách phòng nghỉ của Chu y tá trưởng cùng các hộ sĩ khác cũng kinh ngạc đứng lên.

“Sao lại thế này?” bác sĩ Trương mở miệng nói.

Tiểu hộ sĩ môi run run, gấp đến độ muốn khóc nói: “Tôi không biết, tôi vừa đi tuần phòng, liền phát hiện người bệnh không thấy “ “Đi, qua xem thử.”

Trương bác sĩ đi đầu, một đám người vội vã thẳng đến Tiêu Nhi phòng bệnh.

Nhưng mà trong phòng trống rỗng, giường gối đầu đều vô cùng chỉnh tề, tựa như căn bản không ai.

“Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?“.

Hộ sĩ lo lắng xoa xoa tay, người là do cô phụ trách, nếu có gì xảy ra cô sẽ phải chịu trách nhiệm lớn nhất “Đừng có gấp, trước liên hệ người nhà đã.”

Chu y tá trưởng kiến thức rộng rãi, bình tĩnh nói: “Xem cách bọn hắn ăn mặc, không giống như người đang thay thuốc men cho bệnh nhân.

Nhìn xem có phải người nhà mang đi ra ngoài hay không.”

Tiểu hộ sĩ vội vàng dựa theo số điện thoại đăng kí liên lạc khẩn cấp, gọi điện thoại cho Hồng Liệt.

Giọng nói to của người phụ nữ vang xa về phía tất cả mọi người.

“Thực xin lỗi, người dùng hiện đang tắt máy hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng.

Vui lòng gọi lại sau!“.

Tiểu hộ sĩ nhanh chóng lại gọi điện thoại cho Ada, điện thoại kia vang lên, nội dung giống y hệt.

Trương bác sĩ sắc mặt trầm xuống: “Còn có số khác không?” Tiểu hộ sĩ nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Không có, chỉ có hai số này thôi.”

Trương bác sĩ cùng Chu y tá trưởng liếc nhau, đồng thời nhìn về phía camera trên hành lang.

“Tôi đi xem lại camera” Chu y tá trưởng xung phong nhận việc.

Bác sĩ Trương gật gật đầu: “Được, tôi phải đi gặp chủ nhiệm văn phòng, thông báo cho chủ nhiệm biết.”

Hắn nghĩ nghĩ, lại phân phó những người khác: “Những người có phận sự ở lại, những người khác lặng lẽ đi hoa viên bệnh viện, căn tin tìm thử xem, xem bệnh nhân có đi đi ra ngoài hay không.

Cố gắng không kinh động những người khác, có tin tức gì lập tức liên hệ điện thoại.”

Hôm sau, mặt trời nhô lên.

Tổng Phi Phi cầm thùng giữ nhiệt xuất hiện ở cửa phòng bệnh ICU.

Cô ta mặc bộ sườn xám đối màu dần thành màu xanh lam, phối hợp áo màu trắng được thêu thủ công ngắn tay, cả người đoan trang vô cùng.

Cô ta đứng ở cửa để xem tóc dài trên vai, chỉnh lại quần áo xong mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Nhìn Vũ Tuyết Như cùng Hoắc Phương Nam ngồi trên ghế sô pha, Tống Phi Phi người lập tức hai tay đặt bên bụng, kính cần nói: “Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân, buổi sáng tốt lành!“.

Quần áo đoan trang, cử chỉ khéo léo.

Hoắc Phương Nam hơi hơi hướng cô gật đầu, tiếp tục cúi đầu xem di động.

Vũ Tuyết Như bị sườn xám mê người, gặp cách ăn mặc của Tổng Phi Phi lập lại thêm vài phần hảo cảm, ngữ khí so với ngày thường nhu hòa hơn nhiều: “ Sao con lại đến đây?” “Con biết tình huống Kiến Phong hiện tại không tốt lắm, nghĩ đến hai người chắc chắn rất lo lắng.

Vậy nên cố ý lại đây để xem có thể giúp được gì không.

Tống Phi Phi người nhu thuận đáp, cầm trong tay bình giữ ấm đặt ở trên bàn: “Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân, hai người thức đêm vất vả, con sợ mệt nên cố ý đun một chút nước ngọt để bổ phế, thông họng và bổ phổi đem đến đây, hai người nếm thử chút đi.”

Vũ Tuyết Như cảm thấy được miệng khô lưỡi khô, nhìn đến bình nước của Tống Phi Phi, vô thức nuốt nước miếng.

Tống Phi Phi thoáng nhìn, khóe miệng giương lên một ý cười.

Ha ha, không uổng công cô vất vả cả đêm! Nhưng chỉ chớp mắt một cái, cô liền khôi phục như thường, cung kính đem bát đưa tới bằng hai tay: “Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân, các người nếm thử chút.

Nếu cảm thấy không ngon thì nói cho %D con biết, con sẽ rút kinh nghiệm lần sau.”

“Được, nhìn cũng không tệ lắm.”

Vũ Tuyết Như bưng bát, lười biếng nhận lấy, cố làm ra vẻ nhấp một ngụm.

Mùi thơm ngát phảng vào mũi, ngọt mà không ngấy, uống một ngụm liền cảm thấy yết hầu thoải mái không ít.

Nhất là thái độ con bé kia, từ trước đến nay đều cúi người kính cẩn, so sánh với Tiêu Nhi chỉ có hơn không có kém.

Vũ.

Tuyết Như nghĩ, tâm tư lại lung lay lần nữa.

Bà lại uống một hớp lớn, cười tủm tỉm nói: “Được, hương vị không tồi nha Tổng Phi Phi, có thể nhìn ra được con dùng tâm nấu.”

Tổng Phi Phi cúi đầu ngượng ngùng cười: “ Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân, con làm sao dám nhận chứ.”

Cô dừng một chút, trong giọng nói lộ ra vài phần phiền muộn: “Hiện tại Kiến Phong như vậy, con cũng chỉ có thể thấy anh ấy cố gắng giúp đỡ mọi người.

Như vậy, Kiến Phong mới có thể chuyên tâm điều dưỡng thân thể.

Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân, hai người đã ở trong này trông coi một đêm, không bằng tiếp theo giao Kiến Phong cho con trông coi nha?“.

Cô ta nâng mắt, đáy mắt giảo hoạt chợt lóe rồi biến mất.

Vũ Tuyết Như xoa cái lưng đau đớn, lại nhìn Tổng Phi Phi bộ dạng cẩn thận lại nhu thuận, trong lòng càng thêm vừa lòng: “Được!“.

Cô một bên nhướn mày nhìn về phía Hoắc Phương Nam, một bên tấm tắc khen nói: “Tiểu Phi, cũng là con tốt với Kiến Phong! Nhiều năm như vậy, con vô danh vô phân theo sát bên người Kiến Phong.

Bất kể Kiến Phong như thế nào đối với con, con đều không oán không hối.

Hiện tại biết Kiến Phong gặp chuyện không may, con chẳng những tới chiếu cố, còn rất tôn trọng chúng ta, lo lắng cho hai người chúng ta, lại rất cẩn thận săn sóc.

Có thể thấy được Kiến Phong lúc trước chọn con, quả nhiên là không chọn sai.

Hoắc Phương Nam Nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Bà nói nhiều vậy, mau mau uống nước của bà đi!“.

Nói xong hắn cũng không nhìn Tống Phi Phi, tùy tiện uống hai hớp nước, liền đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn Hoắc Kiến Phong.

Vũ Tuyết Như trở mình xem thường, làm trò trước mặt người ngoài, bà cũng không nói gì nữa, cúi đầu uống nước.

Tổng Phi Phi nhìn thấy mặt Hoắc Phương Nam, cắn cắn môi.

Cô còn tưởng rằng muốn vào Hoắc gia khó nhất chính là Vũ Tuyết Như này, không nghĩ tới này Hoắc Phương Nam cũng không phải người dễ gần.

Cô giả vờ ủy khuất cúi đầu, đôi mắt khôn khéo vòng vo chuyển động, rất nhanh đã có chủ ý.

Tống Phi Phi đứng dậy, đứng bên cạnh bình thủy tinh to rộng, duy trì khoảng cách không gần không xa với Hoắc Phương Nam.

Cách thủy tinh trong suốt, cô nhìn thấy sự im lặng của Hoắc Kiến Phong, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.

Ngón tay trắng nõn dài đẹp cách thủy tinh nhẹ nhàng hiện lên hình dáng người đàn ông, trong lòng nói không nên lời, hẳn là vừa đau lòng vừa là vui mừng.

Đau lòng cũng chỉ một ngày, đành chỉ biết cùng người đang nằm trên giường bệnh kia chờ đợi kỳ tích.

Vui vẻ là hắn chỉ có nằm ở nơi này, mới có thể tùy ý muốn làm gì thì làm.

Nếu không, hắn nhất định sẽ đuổi theo tiện nhân Tiêu Nhi kia.

Mà cô ngay cả góc áo hắn đều không nắm được.

Tống Phi Phi sụt xịt mũi, cố nén nước mắt không chảy.

Trong nháy mắt, nước mắt trong suốt vẫn không nhịn được trào ra.

Hoắc Phương Nam nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, mi tâm nhíu lại.

Tổng Phi Phin nhanh chóng nhìn biểu cảm của ông ta, biểu tình càng cố tỏ ra điềm đạm đáng yêu.

Đầu cô dựa vào trên tấm kính thủy tinh, nhắm mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập: “Ông trời ơi, van cầu ngươi phù hộ Kiến Phong nhanh chóng tỉnh lại! Chỉ cần Kiến Phong có thể còn sống, con nguyện ý giảm thọ mười năm, không, hai mươi năm.

Ông trời ơi, van cầu ngươi! Kiến Phong đã chịu đựng rất nhiều đau khổ, bị rất nhiều tội, anh ấy không nên đánh mất tính mạng lần nữa.

Ông trời ơi, van cầu ông phù hộ Kiến Phong...”

Khoảng cách không xa không gần, ngữ khí nỉ non, vừa vặn có thể làm cho Hoắc Phương Nam nghe đại khái.

Như vậy vừa có vẻ tình chân ý thiết, cũng sẽ không giống cố ý.

Tổng Phi Phi thật lòng nghĩ muốn cùng Hoắc Kiến Phong ở cùng một chỗ, nước mắt cũng là thật.

Hoắc Phương Nam nhìn ra chân thành của cô, mày không khỏi xoắn lại.

Cô thích Kiến Phong, Kiến Phong thích Tiêu Nhi, mà Tiêu Nhi...

“Haiz!“.

Nói xong, Hoắc Phương Nam thở dài thật mạnh, hai tay chống sau lưng, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.