Tiêu Nhi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn giữa hai mắt người đàn ông, men dọc theo cái mũi cao thẳng của anh, chậm rãi phác họa ngũ quan anh một lần.
Năm năm, dường như thời gian vô cùng hậu đãi người đàn ông này.
Khuôn mặt anh không có chút biến hóa nào cả.
Cũng giống như những lần cô lén bỏ thuốc vào ly nước của anh ấy, lén đợi sau khi anh ngủ say thì thi châm, massage cho anh ngày ngày đêm đêm.
Cô còn nhớ rõ, mỗi lần cô thử nghiệm, lần nào cũng cắm cho cặp chân dài kia của anh giống hệt như con nhím.
Sau đó, cô lén làm nhiễu camera trong phòng, khiến lần nào Ngô Đức Cường kiểm tra hình ảnh, anh ta cũng nhìn thấy hai người ở trên giường, ngủ yên đến sáng sớm.
Nhớ đến những buổi tối vất vả mà hạnh phúc đó của mình, khóe môi của Tiêu Nhi lại không kìm được mà nhếch lên.
Lúc đó, nguyện vọng của cô thật sự rất đơn giản.
Chỉ cần hai chân của anh có thể đứng dậy được, vậy là đủ rồi.
Bây giờ, nguyện vọng của cô đã thành hiện thực.
Hai chân của anh thật sự có thể đi lại được, nhưng cô lại khiến anh năm lên giường bệnh một lần nữa!.
Áy náy, tự trách, khó tha thứ...
Đủ loại tình cảm phức tạp hòa vào một chỗ.
Tiêu Nhi như bị ong đốt cho một cái, đột ngột giật tay về.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, đuổi hết tất cả cảm xúc ra khỏi đầu.
Cô không nên nghĩ về những chuyện đó, cũng không được nghĩ về những chuyện đó!.
Lòng dạ người đàn ông này sắt đá, không phải là cô chưa từng gặp.
Người như vậy, căn bản không đáng để đồng cảm.
Cô đã từng ngã vì anh ta một lần, tuyệt đối không thể có lần thứ hai!.
Tiêu Nhi cố gắng nhắm mắt lại, thở sâu, yếu ớt mà nói với mình: “Tiêu Nhi, mày phải tỉnh táo lên.
Anh ta chính là đồng bọn hợp tác với mày, chỉ là người bệnh thôi, không hơn!“.
Nói xong, cô nỗ lực thở ra luồng khí hỗn loạn kia, từ từ đứng dậy.
Trong chớp mắt, cô đã sắp chuẩn bị quay người rời đi, thì mi mắt người trên giường bỗng chớp chớp, rồi anh cầm lấy tay cô.
Tiêu Nhi ngạc nhiên mà quay đầu lại, nhìn thấy mày của người đàn ông vừa giãn ra nay lại nhíu chặt, cánh môi nhỏ mấp máy.
Giọng nói trầm thấp hơi khàn của anh vội vã thốt lên gì đó, dường như anh muốn mở mắt ra.
Nhưng làm cách nào cũng không được, vội vã đến mức sắc mặt đau khổ.
Lòng của Tiêu Nhi đột ngột mềm xuống.
Cô cúi người tới gần, thanh âm mềm nhẹ chậm rãi: “Anh làm sao vậy? Anh muốn nói gì? Từ từ sẽ được thôi, anh đừng vội.”
Dường như cảm nhận được lời cô trong mộng, biểu cảm người đàn ông thoáng giãn ra, tốc độ nói cũng trở nên chậm lại.
“Tiêu Nhi, thật sự xin lỗi, thật sự thật sự xin lỗi!” “Thật sự cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng muốn buông tay em, đến bây giờ vẫn không..”
“Anh sợ anh ta tổn thương em, nhưng cuối cùng vẫn là hại em!“.
Giọng nói mê sảng của người đàn ông khi liền khi đứt, lại như một hòn đá không ngừng đập vào màng tai Tiêu Nhi, văng thẳng vào trong lòng cô.
Cơ thể của anh không ý thức được mà cứng lại, trong con ngươi mờ mịt sương mù.
Cô muốn đứng dậy rời đi, rồi lại kìm không được mà cúi người nghe tiếp.
“Thật sự xin lỗi! Tiêu Nhi, anh thật sự rất nhớ em, ngày nào anh cũng nghĩ đến em.
Em trở về được không? Trở về...”
Mặt anh trắng như tờ giấy, từng câu một đều như cầu khẩn bằng tất cả sức mình.
Cậu ba ăn trên ngồi trước nhà họ Hoắc, từ khi nào lại nói chuyện bằng ngữ khí cầu khẩn này? Tiêu Nhi hoàn toàn không có ấn tượng.
Dù có là hôm đó, anh cũng không chân thành cầu xin như lúc này.
Tim cô run lên, cắn chặt môi, không để bản thân bật khóc.
Trong đầu cô cứ không ngừng vang lên một giọng nói: “Đừng tin anh ta! Anh ta không yêu cô, chưa bao giờ yêu! Đây là thử cô thôi, là cố ý đấy..”
“Kiểm tra phòng.
Tiếng gõ cửa và giọng nói của hộ sĩ không nhẹ không nặng vang lên.
Tiêu Nhi đột ngột tỉnh táo lại.
Cô lau đi nước nơi khóe mắt, ra sức rút bàn tay bị Hoắc Kiến Phong nắm chặt kia về, nói với giọng bình tĩnh: “Mời vào.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ba bác sĩ và nhân viên chăm sóc xuất hiện.
Bác sĩ đi phía trước chủ động giới thiệu, nói: “Cô Tiêu? Tôi là bác sĩ phụ trách chính của ngài Hoắc, tôi họ Phương.”
Ông ta cũng không nói nhiều, giới thiệu xong thì bắt đầu kiểm tra cho Hoắc Kiến Phong.
Nhìn đồng tử, khám tim...
Ngay khi bác sĩ Phương làm một loạt thao tác, người đàn ông trên giường đột ngột mở mắt.
Những điều dưỡng chăm sóc lùi nửa bước theo bản năng.
Nhưng người đàn ông chỉ mở to mắt nhập nhèm mà buồn ngủ, mơ màng liếc qua mọi người xung quanh, im lặng như một đứa trẻ không rõ.
Điều dưỡng chăm sóc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, giúp người đàn ông ngồi lên.
Tâm mắt nâng lên, lúc này Hoắc Kiến Phong mới nhìn thấy Tiêu Nhi đứng giữa các điều dưỡng chăm sóc.
Một chiếc áo sơ mi trắng xộc xệch, kết hợp với quần tây đen đơn giản, vạt áo được buộc vào quần, tôn lên vòng eo thon thả và đôi chân thẳng tắp.
Mặc dù đứng cách khá xa, nhưng dáng vẻ nghiêng ngả của cô ấy lộ ra vẻ lo lắng, và trong tròng trắng mắt vẫn còn hơi ửng hồng.
Ánh sáng trong mắt Hoắc Kiến Phong thoáng chốc bừng lên, trong đầu nhanh chóng hiện lên tình cảnh ở đây trước đó.
Đôi mắt anh trầm xuống, anh mở miệng, ngữ khí đạm mạc xa cách: “Vì sao cô lại đến đây?“.
Lòng Tiêu Nhi đột ngột nhói đau.
Hay lắm, người đàn ông này, quả nhiên ban nãy anh ta chỉ giả vờ!.
Cô không quan tâm chút nào mà nhíu mày, ôn hoà nói: “Nghe bác sĩ nói anh cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa tình trạng còn nghiêm trọng hơn người khác, điên khùng hơn.
Tất nhiên là tôi đến đây xem xem anh chết chưa đấy mà.”
Ánh sáng trong mắt Hoắc Kiến Phong ngưng lại, bỗng tự giễu bật cười: “Xin lỗi nhiều, lần này để cô thất vọng rồi.
Nếu tôi chết thật sự có thể khiến cô cảm thấy dễ chịu, cảm thấy được giải thoát, tôi đây có thể chọn cách tìm cái chết.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn trần trụi, hoàn toàn không nhìn các bác sĩ và điều dưỡng chăm sóc trong phòng.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Nhi giống như rơi vào trong một đống châm, đâm vào khiến đồng tử cô hơi co lại, hai má nóng lên.
“Đồ điên!“.
Cô lạnh lùng mà phun ra mấy chữ, xoay người bước đi.
Hoắc Kiến Phong nhìn theo bóng dáng cô, đầu óc bỗng nhiên trở nên đau đớn dữ dội: “Cút đi, tất cả tránh ra!“.
Lời anh vô cùng lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, độ ẩm trong phòng đều giảm xuống.
Bác sĩ Phương thấy thế, vội vã nói một họa sĩ lên hỗ trợ, định đè anh xuống kiểm tra.
Hoắc Kiến Phong đau khổ mà nhăn mặt nghiêm lại, sức mạnh kinh người.
Một tay anh đè đầu, tay kia lại đẩy bác sĩ và điều dưỡng một cái lảo đảo.
“Cút, cút hết đi!” Bốn chữ ngắn ngủi, như được khạc ra khỏi răng.
“Giám đốc Hoắc, bình tĩnh, chúng tôi để để giúp ngài mà.”
Bác sĩ Phương vừa trấn an vừa có ý muốn tiến lên.
Hoắc Kiến Phong cúi đầu, tay liều mạng mà quét ngang trái phải, vô thức hoảng loạn trong không trung.
Đột nhiên, anh với tới dao gọt hoa quả trên tủ đầu giường, lập tức lăm lăm trong tay: “Đừng tới đây, các người đừng tới đây!“.
Lưỡi dao sắc bén lướt ngang qua không khí, dọa đến mức tất cả các bác sĩ và điều dưỡng đều lui mạnh ra sau, nhất thời không biết làm thế nào.
Tiêu Nhi trợn mắt mà nhìn, nghe thấy tiếng tim đập vừa nhanh vừa mạnh trong lòng ngực mình.
Tình huống của anh, thật sự rất nghiêm trọng!.
Lúc này Hoắc Kiến Phong, so với chính mình luôn bình tĩnh, vững vàng trước sau như một, buồn vui không hiện lên mặt, rõ ràng là hai người.
Anh nắm chặt dao gọt trái cây, hai tròng mắt đỏ đậm, hung tợn mà nhìn chằm chằm mọi người, hệt như một con sư tử hung dữ đang tức giận, lúc nào cũng có thể lao lên cắn mọi người một cái.
Cơ thể anh căng lên thẳng tắp, trên dưới cả người tràn ngập sự chống đối với con người.
Đó là phản ứng tự sự đấu tranh trong tiềm thức của anh.
Vì không muốn khiến ai bị thương, vậy nên anh mới từ chối sự tiếp cận của mọi người.
Hai mắt của Tiêu Nhi sáng lên, dường như cô lại nhìn thấy người đàn ông năm đó ngồi trên xe lăn, rõ ràng là cô độc bất lực, nhưng vẫn luôn cứng đầu đó.
Cô không tự chủ được mà nhấc chân, đi về phía anh.
Bác sĩ Phương thấy thế, vội vã ngăn cô lại: “Giám đốc Tiêu, nguy hiểm lắm, cô không qua được đâu! Bây giờ trạng thái của ngài ấy, chính ngài ấy cũng không khống chế được, lúc nào cũng có thể khiến cô bị thương.”
“Tôi không sao, mọi người lui ra sau đi.
Tiêu Nhi trấn an đẩy tay của bác sĩ Phương ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoắc Kiến Phong, bước từng bước về phía giường bệnh.