Tâm trạng Tiêu Nhi càng nặng nề.
Bọn họ vừa rồi chụp X quang cơ thể của Hoắc Kiến Phong, căn bản không tìm thấy chút dấu vết nào của côn trùng độc.
Ngoại trừ việc biết số của nó là NO.1 ra, bọn họ căn bản là không biết hình dáng nó như thế nào.
Cô hơi ngẩn người ra, ông ngoại Tiêu Nhi nhìn ra sự khác thường trong cô, lo lắng nói: “Noãn à, sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Nói thật với ông ngoại, ông ngoại mới có thể nghĩ cách giúp con được!“.
Tiêu Nhi thấy không giấu được nữa, đành phải chọn điểm chốt giải thích cho ông nghe.
“Ông ngoại, cháu chưa từng nhìn thấy loại độc nào đáng sợ như vậy.
Bộ dạng của anh ta có chút giống với một bệnh nhân bị suy giãn tĩnh mạch, nhưng các mạch máu trên toàn thân anh ta đều giãn ra, kể cả mao mạch.
Ông có thể tưởng tượng nổi không?“.
Ông là một người hiểu biết sâu rộng, nhưng khi những hình ảnh đó hiện lên trong đầu, ông ngoại Tiêu Nhi vẫn là không khỏi rùng mình.
Nhưng lúc này, bọn họ ai cũng không được rối.
“Noãn, cháu trước tiên đừng lo lắng.
Chỉ cần là độc, thì sẽ có cách giải độc.”
Ông nói với giọng ấm áp, trấn an cô: “Hơn nữa trước đây ông cũng đã từng nói cho cháu nghe rồi, tướng mạo của Hoắc Kiến Phong tôn quý, nhất định sẽ không phải là người đoản mệnh.
Cậu ta nhất định có thể gặp dữ hóa lành, sẽ không có chuyện đâu” “Vâng, cháu biết rồi, ông ngoại.”
Tiêu Nhi miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thở dài.
Cô bây giờ đến bản thân mình còn không tin, sao còn dám tin vào tướng mạo cái gì chứ?.
Ông ngoại Tiêu Nhi nhìn ra cô sẽ không dễ dàng mà yên tâm, đau lòng nói: “Không sao không sao, ông ngoại sẽ cùng cháu ngĩ cách.
Bây giờ ông ngoại đi tìm những ông bạn già của ông tìm hiểu một chút, có tin tức gì, chúng ta liên lạc điện thoại với nhau.”
Tiêu Nhi cắn môi, vừa cảm kích vừa cảm thấy có lỗi nói: “Cháu xin lỗi, ông ngoại.
Ông mội ngày đều vất vả như vậy rồi, cháu lại còn làm cho ông lo lắng vất vả thêm”
Ông ngoại Tiêu Nhi ha ha cười lớn: “Đứa cháu ngốc nghếch này, là một người làm nghề y không phải hạnh phúc nhất là nghiên cứu tìm ra cách chữa trị của các bệnh nan y và khóc chữa sao? Ông ngoại còn chưa kịp cảm ơn cháu nữa là!“.
Ông dừng một chút, đổi sang chủ đề khác: “Nhưng chăm sóc bệnh nhân bị trúng độc, là chuyện còn vất vả hơn, con phải chăm sóc tốt bản thân mình, có biết không?“.
Tiêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Ông yên tâm đi, ông ngoại! Cháu vẫn còn phải đợi ông dùng những bệnh khó để kiểm tra cháu nữa mà, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân mình.”
“Ngoan.”
Ông ngoại Tiêu Nhi không nói gì nữa, tắt điện thoại xong liền bắt đầu đi tìm tài liệu, liên lạc với các ông bạn.
Tiêu Nhi cầm điện thoại đứng trong đêm gió, tâm tình dần giảm xuống, có nhiều người giúp đỡ như vậy, Hoắc Kiến Phong chắc chắn có thể vượt qua!.
Cô đem điện thoại cất vào trong túi áo khoác, vỗ lên hai má lấy lại tinh thần rồi quay trở lại phòng cấp cứu.
Trên giường bệnh, Hoắc Kiến Phong nhắm mắt chìm sâu vào hôn mê.
Trên trán và cổ của anh nổi lên những mạch máu xanh tím đáng sợ.
Lông mày anh nhíu lại thật sâu, ngay cả khi có tác dụng của thuốc an thần, anh vẫn phát ra tiếng rên đau đớn trong cổ họng.
Mắt của Tiêu Nhi bất giác đỏ lên.
Cô mím chặt môi, ngẩng mặt lên, kìm ép những giọt nước mắt vô dụng xuống.
Điện thoại trong túi áo cô rung lên.
Chẳng lẽ ông ngoại nhanh như vậy đã tìm ra được thông tin gì rồi sao?“.
Tiêu Nhi vội vàng lôi điện thoại ra, nhưng lại là một dãy số vừa lạ vừa quen thuộc.
Cô hơi chần chừ một chút, vẫn là ấn nút nghe.
Không đợi cô mở miệng nói, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói: “Mummy, là con.”
Thật sự là Vân Thiên!.
Tiêu Nhi kinh ngạc nhíu máy: “con trai, sao con lại biết số điện thoại này của mummy?”
Vân Thiên ngồi một mình trên giường, bên cạnh là máy tính của Tiêu Nhi.
Thằng bé biểu cảm nghiêm túc, giọng điệu bình tĩnh dứt khoát: “Mummy, con tìm thấy máy tính của mummy.
Nhưng bây giờ, không phải là lúc chúng ta nói về cái này, mummy không phải là cần sách gì sao? Con có thể nhờ người mang đến cho mummy.
Mắt Tiêu Nhi liền nóng lên, những giọt nước mắt vừa được ép xuống lại dâng lên: “Con trai, cảm ơn con! Đều nói con cái là chiếc áo thân thiết của bố mẹ, con quả thực chính là áo chống đạn của mummy, không những thân thiết mà còn hữu dụng.”
“Điều đó là đương nhiên rồi, con và mummy phải thông minh lanh lại chứ.”
Vân Thiên giọng điệu bình thường, nhưng trên mặt lộ ra phần đắc ý: “Mummy, mẹ mau nói là cần sách gì đi, bây giờ con liền đưa cho mẹ.”
“Được rồi! Cảm ơn con trai.”
Tiêu Nhi nói ra tên sách “Phương diện độc cổ y dược cơ bản”, Vân Thiên liền ghi nhớ lại trong đầu.
Thắng bé trượt xuống giường, vui vẻ nói: “Mummy, mẹ đợi con lát, rất nhanh con sẽ tìm thấy.”
Dừng lại một chút, thằng bé lại nói: “Mummy, mẹ cứ đợi ở trong phòng bệnh, đừng đi đâu cả, tránh cho lúc sau người đưa sách tới lại không tìm thấy mẹ”
“Được rồi, mummy ở đây đợi.”
Tắt điện thoại, Tiêu Nhi tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng một chút.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong trên giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Anh nghe thấy không? Vân Thiên cũng đang giúp anh, tất cả mọi người đều đang giúp anh, anh nhất định phải tiếp tục chống chọi, có biết không?“.
Phòng sách.
Vân Thiên đứng trước giá sách, vẫy tay gọi A Đông đang đứng cạnh đó, thằng bé chỉ lên giá sách: “Quyển kia, quyển kia, cả quyển kia nữa!“.
Thằng bé dựa theo tên sách Tiêu Nhi nói, lấy từng quyển xem, sau khi xác định không thấy không sai, trịnh trọng giao quyển sách vào tay của A Đông: “Chú không chỉ là thuộc hạ của tôi, mà còn là người bạn thân nhất của tôi, nhờ chú đưa những quyển sách này cho mummy tôi”
“Vương trưởng tôn điện hạ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
A Đông trịnh trọng cầm lấy quyển sách ôm vào người, cung kính chào Vân Thiên, xoay người bước nhanh ra cửa.
Tay của A Đông vừa chạm vào tay cửa, cửa liền bị người từ bên ngoài mở ra.
Nhìn thấy rõ mặt người đấy, anh lập tức cúi đầu chào: “ Tham kiến Tam vương tử điện hạ.”
Hồng Liệt nhìn qua A Đông, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Vân Thiên đang đứng phía sau anh ta, ôn nhu nói: “Con trai, con đây là đang làm gì thế?”
Vân Thiên cười, thản nhiên nói: “Daddy, Mummy cần mấy quyển sách, con đang muốn nhờ A Đông đưa sách qua cho mummy.
Mummy nói, mummy là bác sĩ, không thể thấy chết mà không cứu, cho dù có ghét đi chăng nữa, cũng không được như vậy.”
Nhìn thấy trong tay A Đông đang cầm toàn là những sách về độc cổ, mặt mày Hồng Liệt sa sầm lại.
Anh quay đầu lại nhìn Vân Thiên, lại bày ra dáng vẻ dịu dàng thường ngày: “Giao cho daddy được rồi.
Lát nữa bố đúng lúc mang đồ ăn tới cho mummy con.”
“Vậy thì tốt quá a.”
Vân Thiên không chút do dự, trực tiếp lấy lại mấy cuốn sách trên tay A Đông, đưa cho Hồng Liệt: “Bệnh tình của chú ấy nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, daddy qua đó, đúng lúc có thể ngồi nói chuyện cùng với mummy.
Anh chớp mắt, tâm trạng của Hồng Liệt tốt lên vài phần: “Được, daddy đưa con về phòng, sau đó liền đi qua đó.
Anh một tay nắm chặt những cuốn sách, một tay giơ về phía Vân Thiên.
Vân Thiên nhướng mày, vui vẻ đặt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay anh.
A Đông thấy vậy, lặng lẽ đi xuống.
Đưa Vân Thiên về phòng xong, Hồng Liệt mới xoay người rời đi.
Anh vừa đi được hai bước, liền nghe thấy giọng nói non nớt của Vân Thiên: “Daddy, chú ấy thật sự rất nghiêm trọng.
Nếu như có thể, daddy hay giúp mummy”
Hồng Liệt thân thể cứng đờ, một lúc sau mới quay đầu lại cười nhìn Vân Thiên: “Được, daddy nhất định sẽ cố hết sức.”
Vân Thiên không nói gì nữa, vẫy tay với anh, xoay người đi về phía giường ngủ.
Cánh cửa đóng lại, chắn hết tầm mắt, sắc mặt của Hồng Liệt trở nên ngưng trọng.
Anh vừa đi nhanh về phía bên ngoài cung, vừa cầm điện thoại ra gọi cho Tra A Bằng.
Điện thoại kết nối, anh liền lập tức chất vấn: “Độc cổ của Hoắc Kiến Phong, rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?” Cách một lớp màn hình điện thoại, Tra A Bằng cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông.
Anh nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Điện hạ, xin lỗi! Thuộc hạ vốn dĩ chỉ định hạ độc cổ vừa, khó giải nhưng không phải chí mạng, mục đích chỉ là dựa vào sự phân phó của ngài giáo huấn anh ta một chút.
Nhưng không biết tại làm sao, độc cổ hình như bị người làm rơi mất, anh ta bây giờ là trúng, anh ta bây giờ là trúng...”