Năm nay An Bất Hối 19 tuổi mặc bộ đồ pjjama mà đen mái tóc rối nùi trên khuôn mặt thoáng ẩn hiện vết sẹo đáng sợ ánh mặt ngơ ngơ lâu lâu lại nhe răng cười khiến mọi người trong nhà lắc đầu từ trước đến nay cô chưa từng ra khỏi nhà chỉ lay hoay trong bếp nhìn mọi người rồi vào phòng cùng bà vú, hôm nay cũng vậy sáng cô đang đứng nhìn mọi người làm thì tiếng giày cao guốc vang lên là Lưu Hy cô ả vang lên giọng chanh chua:
- Mẹ à...Cô ta sao dám đứng ở đây thật bẩn thỉu dơ dáy...
Một giọng chanh chua không kém vang lên
- Bà vú bà sao để con ả khùng điên này ở đây muốn dọa chết người à..
Lệ Hoa lườm cô cô vẩn ngây ngôn nhẻm miệng cười
- Thưa phu nhân Đại tiểu thư tôi dắt nó đi ngay...
Bà vú nhanh chóng dắt tay cô đi vào trong phòng chứa đồ chặt hẹp để cô ngồi lên giường dặn dò
- Con ngoan ngõan ở đây ta lát nữa mang đồ ăn cho con
Cô tiếp tục cười rồi gật đầu bà vú ra ngoài bên trong căn phòng lạnh lẽo bàn tay cô với tới cầm một khuôn hình lạnh lẽo khẽ vuốt ve. Đột nhiên có tiếng gõ cửa cô lau vội nước mặt trưng ra bộ mặt ngơ ngơ bước tới mở cửa đó là em trai của Lưu Hy Lưu Hào cậu ta đến để làm gì
-Chị em dắt chị ra ngoài chơi
Tuy là con của Lệ Hoa nhưng Lưu Hào 16 tuổi lại rất tốt với cô luôn binh vực cô dạy cô chử tuy cô luôn không chú ý không tiếp thu được nhưng cậu ta rất kiêng nhẩn nhưcng gì học ở trường điều dạy cho cô mà sao hôm nay cậu ta dắt cô ra ngoài chẳng phải cô bị giam lõng suốt 19 năm sau, cô lắc đầu khó hiểu, cậu ta nắm lấy tay cô chạy ra cửa sau giờ cũng đã chiều bầu trời còn những tia nắng yếu ớt cô khẽ nhăn mặt cậu ta nắm tay cô đến cái lỗ bảo cô chui qua thuận ý cậu ta cô ôm con gấu trắng chui ra bên ngoài thật tuyệt phía bên kia là bãi cỏ xanh còn có xe chạy nữa khi cậu ta chui qua liền nắm tay cô chạy đi đến một bờ cỏ xanh có con sông khá yên bình cậu ta ngồi xuống vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo cô ngồi cô thông thả ngồi xuống nhìn bầu trời tâm trạng cô nhẹ đi rồi chìm vào giấc ngủ
-Ưm... Ư...
Khi cô tĩnh trời đã tối Lưu Hào bên cạnh đã biến đi đâu cô nhìn xung quanh không thấy ai khẽ cau mày rồi đứng dậy hơi lão đão cô đi đi mãi ra được con đường lộ nhỏ đi dọc theo lộ vì đói với mệt cô ngất giữa đường.
-Lạc cậu nghĩ xem Lưu Tĩnh ông ta làm sau nhanh giàu đến vậy công ty đồ lót của ông lên như diều gặp gió không khéo ông ta sẽ dẫn trước công ty của chúng ta mất???
Người đàn ông Hừ một tiếng rồi im lặng
-Ông ta sớm muộn gì cũng không tồn tại đấu với tôi ông ta chưa có tư cách đó cái tôi đang đấu là công ty của An Gia ông ta vốn giở thủ đoạn hại cả nhà họ An rồi độc chiếm công ty trăm năm của họ.
Thập Nhật Tứ khẽ nhếch mép đúng đấu với Phàm Y Lạc ông ta vốn không có bản lĩnh nhờ vào số tài sản nhà họ An cộng thêm nhà họ An tồn tại trăm năm nay quả thật rất khó nhưng đối với Phàm Y Lạc là con trai độc nhất của Phàm Dược Thiện nhà họ Phàm cũng có thế lực trăm năm nay tuy cha Phàm Y Lạc mất nhưng cậu ta lại đưa Phàm Gia ra thế giới đánh đâu thắng đó lại nhờ sự trợ giúp của Lâm thương Từ Lâm Lão đại khong những kinh doanh thời trang không mà Phàm Y Lạc còn kinh doanh vũ khí hạn nặng à mua bán mới đúng tuy không nhúng tay vào nhưng lợi nhuận cộng với tài trí vô số vụ buôn bán thành công vang dội giới hắc đạo không ai không biết Thiên Bang có Lâm Thương Từ phía sau hắn là một người tài ba nhưng không ai biết hắn là ai?
Két...Két... Két...
Tiếng xe dừng đột ngột khiến người ta sợ hãi Phàm Y Lạc nhìn về phía trước có một cô gái làn da trắng với con gấu nổi bật trên bộ đồ màu đen Thập Nhật Tứ vội vàng xuống xe xem xét rồi trở lại mở cửa xe nói
-Là một cô gái...bị hủy dung... Còn có cái này
Nói rồi Thập nhật Tứ đưa cho Phàm Y Lạc một sợi dây chuyền có mẩu giây bên trên có địa chỉ Biệt Thự Lưu Gia đương xxx Số di động xxxxxx An Bất Hối Hắn khẽ cau mày Bất Hối cái tên nghe thật hay không hối hận sau ở Lưu Gian sau lại mang họ An chẳng nhẽ là con cháu An Gia không phải bạo bệnh chết hết rồi sau càng nghĩ hắn không khỏi cau mày
-Mang cô ta về...
Giọng nói vang lên khiến Cho Thập Nhật Tứ ngạc nhiên nhưng cũng làm theo không khỏi nghĩ cậu ta bị điên đem cô gái xấu xía gầy yếu này về làm gì??
Về tới Biệt Thự Phàm Gia cô được đích thân Phàm Y Lạc bế vào trước sự ngạc nhiên của Thập Tứ tiếng đến là người hầu bác sĩ nhanh chóng đến khám ra báo
-Cô ấy bị suy nhược cơ thể trầm trọng hơn nữa có vẻ bị áp bức nên khắp nơi điều bầm tím còn chân bị vật gì đó đâm khiến cho chân không còn đau đớn gì...
Phàm Y Lạc cau mày nhìn phía trong
-Còn vết thương trên mặt
-Vết thương hình như không phải thật vì lúc tôi khám khám không có dấu hiệu gì hoặc có thể bị lâu năm lắm thưa chủ tịch...
Ông bác sĩ già nói trành mạch rồi nhận được cái gạt đầu phớt tay Phàm Y Lạc sai người hầu tắm rửa thay đồ mới cho cô hắn đi vào phòng đã thấy cô đang ngủ chân mày nhíu lại nhìn vật dụng trên bàn một con gấu trắng hay đen không phân biệt được còn có bức ảnh cùng sợi dây chuyền anh đưa tay cầm bức ảnh lên không khỏi ngạc nhiên đây chẳng phải