“Kiều Kiều, hãy kể cho chị nghe những gì em đã trải qua trong hơn mười năm qua, kể từ lúc em rời khỏi cô nhi viện. Chị rất muốn được biết.” Tư Đồ Lăng Tuyết nâng ly rượu vang lên, chậm rãi lắc nhẹ.
Lạc Kiều Kiều ngồi phía đối diện, hất hất mái tóc màu nâu hạt dẻ: “Thực ra cũng chẳng có gì. Sau khi em rời khỏi cô nhi viện trở về Hạ gia, cuộc sống của em càng ngày càng giống như địa ngục. Lúc em về, mẹ em đã bị Hạ Chính Hoa dùng “Tử thần” hạ độc, chỉ sống được hai năm nữa rồi mất. Lúc đó, thế lực của Lạc gia đã bị mua chuộc tới 2/3. Em cùng thuộc hạ thân cận của mẹ là John đưa Tiểu Hạo rời khỏi Hạ gia. Tuy nhiên, thế lực của em lúc đó vẫn còn non yếu, vẫn không thoát khỏi được bàn tay của gã tra nam mà em gọi là “ba” kia. Chính vì vậy, em đã cùng ông ta thoả thuận một số việc. Đã hơn mười năm trôi qua, lực lượng của em và ông ta cũng coi như ở thế cân bằng. Mười năm nay, việc mà em vẫn luôn ưu tiên trước nhất chính là giải độc cho Tiểu Hạo. Chính vì vậy, khi em nghe tin chị về lại Trung Quốc, em liền sắp xếp một chút...”
“Vậy còn chuyện đứa bé của Hạ Chính Hoa và Tề Viện Viện thì sao đây? Em không muốn nói gì sao?” Tư Đồ Lăng Tuyết gõ gõ móng tay lên mặt bàn.
Lạc Kiều Kiều thở dài: “Chuyện đứa bé đó qua lâu rồi, em vẫn cảm thấy có lỗi với nó. Nhưng mà vì an toàn của Tiểu Hạo và Đồng Đồng, em hết cách rồi. Em không thể cho phép bất kì đứa con nào khác của Hạ Chính Hoa mà không phải do mẹ em sinh được ra đời. Chị có phải em đã sai rồi không, hoặc là quá ích kỷ rồi?”
“Em không ích kỷ.” Tư Đồ Lăng Tuyết xoa xoa mái tóc của Lạc Kiều Kiều: “Nhưng em đã sai. Bởi, trên đời này, ai cũng có quyền được sống. Tuy nhiên, khi người ta bị ép vào đường cùng, họ phải làm mọi cách để bảo toàn bản thân, dù nó cực đoan đến. Huống hồ, so với em, sự tồn tại của đứa bé đó càng sai lầm hơn. Không thể trách em, cũng không thể trách nó, chỉ trách ông trời cho nó đầu thai nhầm chỗ. Và cũng chỉ có thể trách ông trời trêu ngươi, lại khiến đôi tay chúng ta phải nhuốm máu.”
“Mỗi một nhát dao hạ xuống, mỗi một viên đạn được bắn ra, họ đau ở người thì chúng ta đau ở tâm. Chúng ta không hề muốn giết ai, nhưng họ lại bắt chúng ta phải làm vậy. Bởi đó là quy luật sinh tồn giữa người với người, vì quyền lực có thể làm tất cả.”
“Chị, có phải chúng ta đã quá tàn nhẫn?”
“Không. Chúng ta không tàn nhẫn. Chúng ta cũng là con người. Chúng ta cũng biết đau. Chỉ là, đau đớn đã quá quen thuộc với cả thể xác lẫn tâm hồn của chúng ta. Thế nên, chúng ta mới không biểu hiện ra mặt mỗi khi chúng ta đau. Đời người có mấy ai được như ý muốn, chúng ta chỉ có thể nương theo thời thế để sinh tồn, chỉ có thể mang một lớp mặt nạ tàn nhẫn để che giấu đi nội tâm yếu đuối.”
“Chị Tuyết, nếu như có một ngày, cả thế giới quay lưng lại với chúng ta thì sẽ thế nào?”
“Ngày đó sẽ không bao giờ đến. Con người luôn tưởng tượng đến một điều gì đó đáng sợ khi tuyệt vọng nhất. Thế nhưng, họ lại không biết rằng, sẽ luôn có những người họ chưa từng gặp, đồng cảm với họ.”
“Thế thì sao chứ? Họ cũng có gặp được nhau đâu!”
“Kiều Kiều, có biết vì sao trái đất hình tròn không?”
“Tại sao?”
“Chính là để những người có duyên sẽ gặp được nhau. Duyên tiền định cũng được, oan gia ngõ hẹp cũng tốt, chỉ cần cuối cùng họ có thể hạnh phúc là đủ. Cũng giống như em vậy. Đừng chỉ mãi nhìn về một quá khứ đen tối, đừng nên quan tâm tới những lời đàm tiếu xung quanh. Em vẫn còn có chị, có Tiểu Triệt, có Thiên Hạo, không phải sao?”
“Vậy em sẽ phải làm gì bây giờ?”
“Hãy làm như dự định khi em đến đây.” Nói rồi, Tư Đồ Lăng Tuyết giơ tay ra: “Tôi, Tư Đồ Lăng Tuyết, đại diện cho Tư Đồ gia tộc.”
Lạc Kiều Kiều mỉm cười, nắm lấy tay cô: “Tôi, Sophia Andre, Lạc Kiều Kiều, đại diện cho Andre và Lạc thị gia tộc.”
“Từ nay xoá đi ân oán hai nhà, kết thành liên minh, hắc đạo đồng lòng, chống kẻ thù chung.”
...
Miêu: Chương này ta viết hình như hơi khó hiểu. Mấy thím có hiểu gì không đó?