“Tay em vì sao lại bị như vậy?” Hiên Viên Liệt nhìn bàn tay quấn băng trắng toát của Tư Đồ Lăng Tuyết, nhíu mày hỏi.
Hiện giờ cả hắn và cô đều ngồi máy bay về Trung Quốc, nhưng hướng đi không phải Bắc Kinh mà là Hong Kong. Khi hắn hỏi tại sao muốn đến đó thì cô gái nhỏ này chỉ nói: “Đưa anh đi ra mắt gia đình.”
“Không sao đâu. Anh đừng để ý.” Tư Đồ Lăng Tuyết cười gượng, vội vàng giấu bàn tay trong túi áo khoác.
Hiên Viên Liệt thấy thái độ giấu giếm của cô thì có chút không vui. Tay hắn nhanh chóng bắt lấy bàn tay kia của cô.
“Để anh xem!”
“Ấy đừng...” Tư Đồ Lăng Tuyết còn chưa kịp ngăn cản thì băng quấn đã bị Hiên Viên Liệt giật tung ra.
“Vết thương sâu thế này mà em còn bảo không sao! Rốt cục em có biết quý trọng bản thân mình không vậy?” Hiên Viên Liệt bực mình khẽ quát.
Tư Đồ Lăng Tuyết ủy khuất cắn môi: “Xin lỗi. Là em không cẩn thận, để anh phải lo lắng rồi.”
Hiên Viên Liệt thu lại một bộ dáng của cô vào trong mắt, khẽ thở dài.
“Được rồi, mau quấn băng lại đi. Máy bay sắp hạ cánh rồi đấy!”
...
Hiên Viên Liệt và Tư Đồ Lăng Tuyết tay trong tay, cùng nhau kéo vali ra cổng sân bay.
Hiện tại, hai người đang ở Hong Kong, địa bàn của “Tướng quân“.
Chuyến đi này, hai người đều không mang theo bất cứ thuộc hạ nào của mình.
Nguyên nhân thì Tư Đồ Lăng Tuyết đã nói với Hiên Viên Liệt.
Dù sao Hong Kong cũng là địa bàn của “Tướng quân”, nếu đưa thuộc hạ đến đây làm rình rang thì chẳng khác nào đang không nể mặt ông ấy. Hơn nữa, cô cũng không muốn lại một lần nữa đánh rắn động cỏ đến đám Andre, để rồi chúng lại có một màn chào hỏi thân thiện khó lường trước được.
Tư Đồ Lăng Tuyết nắm tay Hiên Viên Liệt đi đến chỗ một con xe Bugatti đang đỗ gần đó. Cô gõ gõ lên mặt kính ở cửa trước, sau đó hơi lùi lại.
Cửa xe mở ra. Một người đàn ông cao to bước xuống. Trên người anh ta toàn xăm trổ. Khuôn mặt dữ tợn với một vết sẹo dài ở mắt phải.
Đây đúng là một điển hình của xã hội đen ở Hong Kong.
Chính là, một người đàn ông như thế nhưng khi đến trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết thì lại cung kính cúi đầu mà gọi cô một tiếng “Đại tiểu thư“.
Đối với anh ta, sắc mặt Tư Đồ Lăng Tuyết có chút hòa hoãn hơn nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Cô cũng lên tiếng chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, Sát. À không, bây giờ tôi nên gọi anh là Vương Hán Bưu chứ nhỉ!”
“Cho dù tôi là Sát hay là Vương Hán Bưu thì tôi vẫn mãi là người của “tướng quân”, của đại tiểu thư.” Vương Hán Bưu vẫn một mực cung kính.
Tư Đồ Lăng Tuyết dường như hài lòng với thái độ của anh ta, cô cũng không nói gì thêm nữa.
Ngược lại, Vương Hán Bưu đánh mắt sang Hiên Viên Liệt. Anh ta thăm dò hỏi: “Không biết cậu đây là?”
“Tôi là Hiên Viên Liệt.” Hiên Viên Liệt giơ tay ra bắt với Vương Hán Bưu. Hắn tiện thể bổ sung một câu: “Bạn trai của Lăng Tuyết!”
Bạn trai của đại tiểu thư?
Vương Hán Bưu có chút sửng sốt nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết. Đổi lại chính là ánh mắt sắc lạnh của cô.
“Chẳng lẽ ta không được phép có bạn trai à?”
Vương Hán Bưu nuốt nước bọt, lắc lắc đầu.
“Nếu vậy thì lên xe mau lên. Đôi giày cao gót này sắp làm ta chuột rút đến nơi rồi.”
...
Xe dừng lại trước cửa hộp đêm “Tướng quân lệnh“.
Cửa xe mở ra. Tư Đồ Lăng Tuyết, Hiên Viên Liệt và Vương Hán Bưu ba người lần lượt bước xuống.
Ở trước cửa “Tướng quân lệnh” có một tên đang ngồi làm bảo vệ.
Người tên này cũng xăm trổ, khuôn mặt cũng dữ tợn, chẳng khác Vương Hán Bưu là bao. Đều là dân côn đồ cả.
Khi ba người bước về phía hắn thì hắn cũng tiến lên khoác vai Vương Hán Bưu. Đôi mắt dâm tà dán lên cơ thể Tư Đồ Lăng Tuyết: “Ái chà chà, Bưu ca, anh kiếm ở đâu ra một em vừa non tơ vừa quyến rũ, nuột nà thế này?”
Hiên Viên Liệt ở bên cạnh Tư Đồ Lăng Tuyết đã nghe trọn vẹn câu nói của tên kia, chỉ hận không thể lấy kim chỉ khâu cái mồm chó của hắn ta lại.
Chỉ là, Hiên Viên Liệt còn chưa động tay thì Vương Hán Bưu đã nhanh chân cho tên kia một cước. Anh ta quát lên giận dữ: “Tang Quỷ, mày đúng là mắt chó không nhìn thấy thái sơn mà. Đại tiểu thư đại giá quang lâm mày không đón tiếp thì thôi, còn dám ở đây dĩ hạ phạm thượng. Có tin “Tướng quân” đánh cho mày nhừ xương không hả?”