“Ân oán giữa nàng ta và ngươi ở kiếp này, vốn nên tiêu tan từ lâu,
được ở bên nàng ta như thế, cũng coi như các hạ đã ăn cắp thời gian của
thượng đế, phải biết đủ, cũng nên buông tay rồi.”
“Ta sẽ không buông.” Thu Hàn Nguyệt đáp. Hắn không muốn phân tích
những tầng lớp ý nghĩa của câu mà đối phương vừa nói, không muốn hỏi một người thuần khiết ngây thơ như Linh Nhi thì có việc cũ chuyện xưa gì,
hắn chỉ biết, ngoài vòng tay hắn ra, Linh Nhi sẽ không đi đâu hết. “Nàng là thê tử của ta, nơi nào có ta, nơi ấy sẽ có nàng.”
Hồng y phán quan thở dài, “Các hạ hà tất phải cố chấp như vậy? Nếu
chỉ là vì dung mạo tuyệt trần này, với thân phận và địa vị của các hạ,
muốn tìm một người có nhan sắc vượt trội hơn, không phải chuyện khó. Các hạ nếu muốn được ở bên nhau dài lâu, càng nên tìm một nữ tử phàm trần,
người như thế mới thật sự sống với các hạ tới đầu bạc răng long được…”
“Các hạ vẫn nên bớt lời đi thì hơn. Dù thế nào ta cũng quyết không
buông tay thê tử của ta. Còn các hạ chắc chắn là muốn đưa hồn phách của
nàng đi, hai ta nguyện vọng tương khắc, hà tất phải nhiều lời, mời xuất
chiêu.”
“… Không thể dĩ hòa vi quý sao?”
“Có thể, các hạ hãy quay người rời khỏi đây là được, tại hạ từ nay về sau sáng tối sẽ thắp hương cúng hoa quả, để bày tỏ lòng biết ơn.”
“Hương hỏa của các hạ, bổn tôn không thể nhận được.”
“Nếu đã vậy, mời ra tay.”
“Ngươi là phàm nhân, bổn tôn là minh thần, nếu ta ra tay với ngươi chẳng phải ỷ mạnh hiếp yếu sao?”
“Không sao.” Thu Hàn Nguyệt cười nhạt, “Có cơ hội làm kẻ yếu một lần cũng không tệ.”
Hồng y phán quan lắc đầu, “Biết rõ kết quả, hà tất phải chấp mê không tỉnh ngộ?”
“Kết quả khi chưa là kết quả, ai có thể biết hình dạng kết quả ra sao?”
Hồng y phán quan thật sự bất lực, “Bổn tôn kiếp trước vốn là một văn
nhân, chết rồi càng không thể động võ với người khác, đành niệm chú. Chú này là chú bi thương. Có tất cả năm tầng, chuyên dùng để trừng phạt
những ác quỷ ngoan cố. Tầng thứ nhất chỉ chạm tới da, nếu hối hận, thì
sẽ cảm thấy da thịt buồn buồn tê tê; tầng thứ hai xuyên tới máu thịt,
nếu kịp thời tỉnh ngộ, thì sẽ chỉ phải chịu đựng đau đớn về da thịt;
tầng thứ ba chạm vào xương cốt, nếu quay đầu là bờ, thì vẫn có cơ hội
sống sót; tầng thứ tư chạm tới tâm can, khiến trái tim co thắt, đau
không thể chịu đựng nổi, khổ không sao kể hết; tầng thứ năm thì chạm
khắp toàn thân, khiến cơ thể phải trải qua kiếp nạn thiêu trong lửa địa
ngục. Ngươi là phàm nhân, chỉ là nhất thời mê loạn cố chấp không chịu
buông tay, hôm nay bổn tôn chỉ niệm tới tầng thứ ba, nếu ngươi có thể
chịu đựng được, bổn tôn sẽ bỏ qua, coi như ngươi qua được đêm nay.”
“Mời.”
“Haizz!” Một tiếng thở dài nặng nề buông ra, sắc mặt Hồng y phán quan đột nhiên căng thẳng, giơ cao một bàn tay qua đỉnh dầu, ngón giữa, ngón trỏ và ngón út chụm lại, ngay sau đó miệng lẩm nhẩm đọc chú, điểm tay
vào giữa trán Thu Hàn Nguyệt: “Mê…”
Khi tiếng chú vang lên, một sự lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa từ trán, Thu
Hàn Nguyệt khoanh chân , ngồi im, mày nhìn mắt mắt nhìn mũi mũi hướng
tim, vận lực toàn thân, nghiến răng chịu đựng.
Ban đầu, dưới lớp da như có dòi bò kiến cắn, khiến hắn có cảm giác
buồn buồn tê tê, cho tới khi sự đau đớn dường như lan tới từng lỗ chân
lông, khiến lớp da căng lên và nứt ra…
“Thu Hàn Nguyệt, lúc này sự đau đớn vẫn chưa thâm nhập sâu, chỉ cảm thấy đau đớn bên ngoài, quay đầu vẫn còn kịp…”
Thu Hàn Nguyệt trán rịn mồ hôi, nhắm mắt im lặng.
Hồng y phán quan khẽ lẩm nhẩm, tiếp tục đọc chú: “…”
Sự đau đớn bắt đầu xuyên vào trong, thâm nhập vào máu thịt, vừa nặng
nề vừa sâu, lan tỏa khắp cơ thể, giống như ngàn vạn con kiến hóa thành
mười con rắn dài, luồn lách trong các thớ thịt, cắn xé…
“Thu Hàn Nguyệt, lúc này ngươi vẫn chưa chìm đắm sâu trong bể khổ, chỉ thấy đau đớn ngoài da thịt, buông tay còn kịp.”
Thu Hàn Nguyệt sắc mặt tái xanh, nhắm mắt không đáp.
“Haizz!” Lẽ nào lại là một người đàn ông si tình kế tục sự nghiệp của Nguyên Mộ Dương? “…”
“Các hạ.”
Một giọng nói lanh lảnh điềm đạm, bình thản vang lên, khiến những lời chú của tầng thứ ba mà Hồng y phán quan đang đọc bỗng dưng im bặt.
“Ngài…”
“Đường đường là thủ lĩnh của Tứ đại phán quan của Minh giới, mà lại
dùng thuật pháp để đối phó với một phàm nhân bằng xương bằng thịt, nếu
chuyện này truyền ra ngoài, liệu nghe lọt tai không?
Bóng hình đó xuất hiện, tay áo tung bay, đứng ngay trên ngọn cây.
Trong lúc nói, đã nhảy từ trên ngọn cây là là bay xuống, lòng bàn tay
trái, đặt lên đỉnh đầu Thu Hàn Nguyệt, truyền lực vào trong lập tức
khiến khí lạnh trong cơ thể hắn tan biến.
Hồng y phán quan thầm kêu khổ. Vị chủ nhân này đến Diêm vương gặp
cũng thấy đau đầu đau chân đau bụng, nếu không, cũng không đến nỗi tới
tận hôm nay vẫn chưa đòi được hồn phách kia về.
“Phán quan đại nhân, hôm nay coi như nể mặt ta, thế nào? Nếu Tân Quảng vương trách tội, cứ tìm tới Bách mỗ.”
“… Bách tiên sinh.” Hồng y phán quan biết chuyện này tới đây là hết
hy vọng, nên cũng chẳng cưỡng ép bản thân, có điều thua cũng phải thua
trong thế thắng, không thể gặp gió đã tránh, như vậy thì thảm hại quá,
mà cũng không được đường hoàng. “Các hạ nên biết kiếp trước lệnh muội
là…”
“Kiếp trước của nó không liên quan gì tới ta. Bách mỗ chỉ biết kiếp
này nó là muội muội của ta, Bách mỗ còn sống ngày nào, thì nó sẽ còn
được sống ngày đó. Kẻ nào dám làm tổn thương nó, cũng có nghĩa là làm
tổn thương Bách mỗ. Bách mỗ đời này có thù tất báo, kẻ nào làm tổn
thương Bách mỗ sẽ phải chịu sự giày vò gấp trăm gấp nghìn lần.” Vẫn là
giọng nói đều đều ấy, lời lẽ không quá kịch liệt, khẩu khí không quá gay gắt, nhưng khiến người nghe phải toát mồ hôi, không lạnh mà run.
Bách tiên sinh, ngoài Bách Diêu, Hồ vương của Hồ giới ra, ai có thể
đường đường chính chính khiến Hồng y phán quan phải e dè như thế? Vị Hồ
vương này, từng chủ động khiêu chiến thiên kiếp, từng bị ngâm trong cửu
liên trì trên thiên giới bảy ngày, khi ấy mưa gió sấm sét vang dội bốn
phương. Bảy ngày sau, vị chủ nhân này không những không bị thương, ngược lại càng tuấn tú phiêu dật hơn, từ đó thoát khỏi kiếp yêu, bước chân
vào tiên giới. Có điều tâm cao khí ngạo, tu tiên nhưng không muốn làm
tiên, chỉ muốn là Hồ vương của Hồ giới, trên trời dưới đất đi về trong
nháy mắt, kết giao với rất nhiều thượng tiên trên thiên giới.
“Bách tiên sinh, thương thế của lệnh muội không phải do bọn ta gây
ra, xin đừng hiểu lầm.” Nếu hắn hiểu lầm thì thật chẳng hay ho gì, sau
này hồ ly lớn hồ ly bé thay nhau chạy tới Minh giới làm loạn, chẳng phải bọn họ tới làm quỷ cũng không yên thân sao.
“Nếu thương thế của nó do Minh giới gây ra, phán quan đại nhân còn có thể đứng ở đây nhàn nhã nói chuyện thị phi với Bách mỗ sao?”
“… Ai nhàn nhã? Ai nói chuyện thị phi?”
“Không tiễn.”
“…” Không cần tiễn, phán quan đại nhân rút lui rất nhanh, tự ta đi là được chứ gì. Nhưng thua người không thua trận, có những lời vẫn phải
ném lại cho hắn nghe: “Bách tiên sinh, tình hình của lệnh muội ngài hiểu rõ nhất, nếu đợi đến ngày tả hữu thị vệ đích thân tới bắt đi, Bách tiên sinh có muốn ứng phó e là cũng không dễ dàng được như thế này đâu.” Nói xong, không đợi đối phương trả lời (Thực sự là biết người ta sẽ không
thèm trả lời), Phán quan Hồng y ẩn thân biến mất.
Bách Diêu nghiêng đầu liếc nhìn, thấy ông em rể đang cởi áo khoác, mày cau chặt lại: “Ngươi làm gì thế?”
Thu Hàn Nguyệt không ngẩng đầu lên, mắt cũng chẳng rời, chỉ hét lớn một tiếng: “Mau tới cứu Linh Nhi!”
“Đến đây đến đây, Hàn Nguyệt ca ca, Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên đến đây! Huynh xem đệ chân đạp tường vân, thân khoác hà quang, cưỡi gió mà
tới, thật sự là độc nhất vô nhị trong thiên hạ này, nhân gian quỷ gian
cũng chỉ có một không hai…”
“Ngươi nói linh tinh gì thế? Học vấn của ngươi đều do cha ngươi dạy,
nhìn xem ông ta đã dạy ra đứa con… chẳng giống ai như thế nào?”