“Linh Nhi thế nào rồi?”
Trên con đường rộng thênh thang trở về kinh thành, việc Thu Minh Hạo
ngồi cùng xe, Thu Hàn Nguyệt một vạn lần không muốn, bất lực cái là đối
phương giữ tiểu hồ ly ngốc nghếch trong tay, mềm mỏng cũng không trả mà
cứng rắn cướp lại thì sợ làm tổn thương tới nàng, chỉ còn cách duy nhất
là không để đối phương rời khỏi tầm mắt mình một gang tấc nào cả, như
thế hắn mới có thể yên tâm. Nhưng đi được quá nửa hành trình, hai người
vốn đang nhìn nhau chằm chằm, đột nhiên ánh mắt trở nên nặng nề hơn.
Là Linh Nhi. Cả nửa ngày trời, bọn họ phải chịu đựng bao nhiêu khổ
sở, xe kiệu cũng xóc lên xóc xuống, mà tiểu nha đầu này vẫn không kêu
một tiếng kháng nghị, ngủ say quá lâu quá sâu. Thu Hàn Nguyệt ngậm nước
phun lên mũi nàng, vẫn không thấy tỉnh. Thời gian cứ thế trôi đi, không
những không có chuyển biến tích cực, Thu Minh Hạo thậm chí còn cảm thấy
cơ thể nhỏ bé trên đầu gối mình chẳng còn phập phồng thở nữa, không kìm
được kinh ngạc hỏi.
“… Giao nàng cho ta!” Hai tay thành chủ đại nhân giơ ra.
Lần này, Thu Minh Hạo ngoan ngoãn giao Linh Nhi.
Đón lấy cơ thể mềm mại, thử xem hơi thở, thử nhịp tim đập, trái tim Thu Hàn Nguyệt thắt lại.
Mê hương dược của Mạnh Tịch Xuân mặc dù dược lực mạnh, nhưng nếu ngay cả Ngụy Di Phương cũng đã có thể tỉnh lại rồi, Linh Nhi sao lại chưa
tỉnh? Hồi mới gặp nhau lần đầu ở núi Phi Hồ, vì để tiện mang nàng theo,
hắn cũng dùng thuốc an thần cho nàng, chưa tới nửa ngày đã tỉnh… thể
chất của tiểu nha đầu không giống người thường, có thể công lực của Ngụy Di Phương thâm hậu nên tỉnh sớm hơn nàng vài canh giờ, nhưng không thể
lâu như vậy vẫn chưa tỉnh chứ… Huống hồ, thể trạng nàng lúc này rất yếu, giống như đã bị ai đó đánh trọng thương…
“Tứ sư huynh, dù huynh nhìn nhận việc này thế nào, sau này đối xử với Tịch Xuân thế nào, Mạch Tịch Xuân mãi mãi kính huynh như huynh trưởng.
Nếu có một ngày, huynh thấy không thể không giết Tịch Xuân, Tịch Xuân
chẳng than vãn nửa lời, chỉ có cách ngồi đợi chết! Nhưng Tứ sư huynh,
Tịch Xuân thừa nhận từ đầu tới cuối Tịch Xuân đều vì nghĩ cho Tứ sư
huynh mà như thế, Tịch Xuân vì hồ yêu mà nhà tan cửa nát, mẫu thân đau
buồn tới chết, đệ muội còn nhỏ tuổi đã mồ côi, Tịch Xuân thực sự không
muốn Tứ sư huynh đi vào vết xe đổ của cha đệ! Vì vậy, cho dù có ngày
phải chết dưới kiếm của Tứ sư huynh, đệ cũng cam lòng!”
Cho dù có ngày phải chết dưới kiếm của Tứ sư huynh, đệ cũng cam lòng…
Đây là những lời xót xa mà Mạch Tịch Xuân đứng hét theo xe hắn.
Mạch Tịch Xuân lẽ ra phải là người hiểu hắn, đã nói là cho y ba cơ
hội, chẳng qua là vì nể tấm tình huynh đệ bao năm nay, hay vì sẽ chẳng
bao giờ còn gặp lại nhau nữa, còn y luôn miệng nói có ngày sẽ chết dưới
kiếm hắn.
“Mạch Tịch Xuân…” Hai mắt hắn nóng rực, rít qua kẽ răng thốt lên cái tên này.
Mạch Tịch Xuân nói như thế, là bởi vì y chắc chắn rằng Linh Nhi sẽ,
sẽ… chết! Y quen với Tuyệt Tâm đạo trưởng, nên tiếp tay cho tên đạo
trưởng đó, đã cho thứ gì vào trong mê hương dược, khiến Linh Nhi…
“… Ngài có cách nào mời thẩm nương và Quan Vân tới không? Ngay lập tức, ngay bây giờ!”
“… Sao?” Thu Minh Hạo đang chăm chú nhìn Linh Nhi đang nằm cuộn tròn
trong chiếc chăn gấm, bị câu hỏi đó của hắn làm cho sửng sốt.
“Mời thẩm nương hoặc Quan Vân, mời ai đến cũng được! Mau, mau, mau!”
“Họ đang đều trong quá trình bế quan…”
“Ta hiểu, nhưng họ phải tới, nếu không, Linh Nhi… Linh Nhi…” Linh Nhi sẽ thế nào? Sẽ thế nào? Sớm biết… sớm biết lấy tiểu nha đầu về khiến
hắn thế này, hắn thà lấy bất kỳ người con gái nào, giống như… như người
con gái trong ảo ảnh còn hơn, đối phương qua đời, hắn chỉ buồn bã mấy
ngày, nhưng cuộc sống sẽ trở lại bình thường, qua một hai năm, lại tái
tục với người khác, cuộc sống lại bình thường, mỗi lúc nhớ lại người vợ
đã mất sẽ thở dài thườn thượt, rồi sau đó theo dòng suy tư mà mỉm cười…
Hắn vĩnh viễn không cần phải nếm trải mùi vị của sự đau khổ cùng cực tới thế này, vĩnh viễn không cần phải nếm trải sự giày vò thế này, tim gan
như bốc cháy thế này!
“Họ cần phải tới! Cần phải tới! Cần phải tới…”
Thu Minh Hạo bị hắn làm cho kinh hãi, nghệt ra hỏi: “Khi hai vị đó bế quan, người duy nhất có khả năng liên lạc với họ, e rằng chỉ có phụ
hoàng thôi, nhưng chẳng phải chúng ta đang vào cung kiến giá phụ hoàng
đây ư?”
“Mau, thúc ngựa đi mau! Qua dịch trạm đổi xe ngựa,, đi ngày đi đêm
quay về kinh thành cho kịp, mau!” Thu Hàn Nguyệt đẩy hé cửa kiệu, hướng
ra phía ngoài hét lớn, giọng vang dội.
Thu Minh Hạo là đích tôn của tộc trưởng Vu tộc, Thu Hàn Nguyệt từng
là người được tộc trưởng Vu tộc hết lòng yêu quý, trên cổ hai người đều
đeo vòng gia tăng thuật lực của Vu tộc do tộc trưởng ban, chiếc vòng này sẽ bảo vệ cho người đeo nó không bị các thế lực không phải là người xâm hại.
Nay, cả hai đều tháo chiếc vòng trên cổ đeo vào hai tay của Linh Nhi, bảo vệ linh hồn yếu ớt của nàng. Thị vệ, phu xe bên ngoài ra sức thúc
ngựa, cả hai rung lắc điên cuồng. Thường có câu nói “Quỷ sợ người ác”,
hai người đàn ông cao lớn trừng mắt há miệng, chính là muốn quỷ sai thấy mà run sợ, không dám lại gần xe của họ.
Như vậy, ba ngày ba đêm liền, đổi sang mấy con khoái mã năm trăm dặm, đổi mấy lần xe ngựa, thì đến thành Triệu Ấp.
“Linh Nhi, đến rồi, nhất định phải cố gắng, được không?” Nguyệt ca ca cầu xin nàng đấy, nhất định phải cố gắng trụ vững, nàng đi rồi, Nguyệt
ca ca phải làm sao? Linh Nhi, Nguyệt ca ca cầu xin nàng…
Miệng lẩm bẩm, lòng cầu khẩn, cuối cùng cũng gặp được đương kim thiên tử Long Duệ đế.
Trong điện Thái Dương, Long Duệ đế nghe tin đường đệ vào cung, vừa
kinh ngạc, vừa vui mừng, lập tức truyền tới cung Cư An, tẩm cung của
mình để kiến giá, từng hao tâm tổn trí để nghĩ ra những lời trêu đùa
không làm tổn hại tới đối phương hòng dùng khi hai bên gặp mặt nhằm giúp không khí bớt xa lạ căng thẳng, nhưng không bao giờ có thể ngờ rằng,
đường đệ xuất hiện lúc này, hoàn toàn không còn chút phong thái phong
lưu nào của mĩ thiếu niên năm xưa.
“Hàn Nguyệt, đệ đây là…” Long mục đảo mắt nhìn người đàn ông nhếch
nhác râu ria lởm chởm, hai mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bù trước mắt, sau đó ánh mắt lại hướng về phía con trai đang đi vào của mình. “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thu Hàn Nguyệt quỳ thụp xuống đất, “Xin hoàng thượng cứu mạng thần lần này!”
Sinh ra trong danh gia hoàng tộc, đối với những chuyện tinh quái thần kỳ họ sớm gặp nhiều thành quen. Long Duệ đế khi hay tin con hồ ly trắng được Thu Hàn Nguyệt lấy từ trong tay áo ra kia chính là thành chủ phu
nhân do mình ban hôn gả vào phủ thành chủ, thì ung dung gật đầu, “Thế
này cũng tốt, sau này hậu nhân của Hàn Nguyệt sẽ giống trẫm, mang trong
mình một nửa dòng máu của dị tộc.”
Cho tới khi Thu Hàn Nguyệt kể lại tình hình của thê tử cho Long Duệ
đế rõ, thiên tử không tránh khỏi kinh ngạc, “… Linh Nhi có thể kiên trì
được bảy ngày nữa không?
“Bảy ngày?” Thu Minh Hạo hơi cao giọng, “Tại sao phải bảy ngày? Hơi thở của Linh Nhi yếu tới mức không cảm nhận được nữa rồi…”
Ánh mắt Long Duệ hướng về phía con trai, nói: “Mỗi lần những thành
viên đứng đầu Vu tộc bế quan, ít thì nửa năm, nhiều thì tám tháng, không phải việc liên quan tới sự tồn vong của Vu tộc hay sự sống chết của
thân tộc thì quyết không ra. Mà nếu để một trong hai việc này xảy ra,
thì sẽ đốt “Thông hương chúc”[1]. Chỉ có loại nến này mới có thể xuyên
qua được thiên quan thạch bích trên thánh địa của Vu tộc, nhưng ít nhất
phải bảy ngày mới tới nơi.”
[1. Thông hương chúc: Nến mùi hành.]
“Thế này thì còn gọi gì là “Thông hương chúc”? Sự tồn vong của Vu
tộc, sự sinh tử của thân tộc, nếu thật sự có chuyện lớn như vậy xảy ra,
thì trong bảy ngày này chẳng đã…”
“Hạo Nhi không được gây sự.” Lương hoàng hậu đứng bên im lặng nghe
hồi lâu, nghe ái tử nói năng hàm hồ, phượng nhan khẽ cau lại: “Tổ mẫu
của con vẫn là thủ lĩnh của cả Vu giới, khả năng nhìn nhận và tấm lòng
của người là thứ con có thể nghi ngờ sao? Phùng thất vi khảm, ngộ thất
vi kiếp, ý của tổ mẫu là muốn chúng ta không phải hễ gặp chuyện gì cũng
tìm cách dựa dẫm thần thuật hay ngoại lực, đâu đến lượt con ăn nói hàm
hồ thế? Chỉ có điều… Hàn Nguyệt, đệ có hiểu không?”
“… Hàn Nguyệt hiểu.” Thu Hàn Nguyệt cúi đầu. “Xin hoàng thượng hãy đốt “Thông hương chúc” đi.”
“Đã đốt rồi.” Lương Hoàng hậu chỉ chỉ vào chúc đài vừa lập sau lưng
mình, đôi mắt phượng hiền từ nhìn khuôn mặt anh tuấn tiều tụy, dịu giọng nói: “Hàn Nguyệt, đệ phải kiên trì trước tiên, thì nàng ấy mới qua
được. Mau đi chải đầu rửa mặt, rồi vào phòng bên nghỉ một lát đi.”
“Đa tạ hoàng hậu, thần cáo lui.” Khi hắn đứng dậy, cơ thể to lớn
loạng choạng, suýt nữa thì ngã, nhưng hai chân lập tức trụ vững, rồi
chầm chậm lui ra.
Lương hoàng hậu nhìn theo bóng lưng hắn, rồi buồn bã thở dài, “Hoàng
thượng, thần thiếp đã thử kiểm tra hơi thở ở mũi của tiểu hồ ly, đúng là yếu tới không nhận ra nữa, không thể có cách nào khác sao?”
“Có.” Long Duệ đế trầm giọng: “Nhưng phải xem Hàn Nguyệt có thể làm được không.”
“Đây là Vu minh phù, cầm nó trong lòng, hai tai đệ có thể nghe được
tiếng Minh ngữ (minh ở đây là nơi u ám tăm tối, ý chỉ địa ngục), hai mắt đệ có thể thấy được Minh sai (sứ giả hay còn gọi là quỷ địa ngục).
Trong bảy ngày này, hễ vào ban đêm, đệ không được rời tiểu hồ ly dù chỉ
nửa bước. Nếu gặp Minh sứ tới đệ cần dùng tất cả các cách mà đệ có thể
dùng để bảo vệ giữ gìn thứ đệ muốn giữ. Chuyện này, người khác không
giúp được đệ nhiều, bởi vì trên thế giới này không ai muốn giữ nàng lại
một cách bức thiết như đệ. Bây giờ, trong căn phòng này, chính là chiến
trường của một mình đệ.”
Khi Lương hoàng hậu giao một lá bùa màu đỏ ra và dặn dò hắn, khóe
miệng nở nụ cười cổ vũ, sau khi quay người đi, sắc mặt lo âu lại hiện
ra. Chuyện này, đối với bất kỳ phàm nhân nào cũng khó như kiến muốn rung cây, bảo sao người ta không lo lắng cho được? Bảy đêm kể từ hôm nay,
đêm nào cũng là một cửa ải khó khăn, hai người họ phải hóa nguy thành an thế nào đây?
Đêm đầu tiên và đêm thứ hai, cả hai đêm đều trôi qua rất bình lặng.
Hai ngày này, Thu Hàn Nguyệt chỉ nghỉ ngơi một lát vào buổi trưa,
những khi ấy hắn ôm Linh Nhi trước ngực, dùng cả vòng Vu tộc của hoàng
thượng và hoàng hậu để bảo vệ cho Linh Nhi.
Đêm thứ ba, màn đêm vừa sập xuống, hắn đã thấy tim mình đập thình
thịch, mí mắt nặng trĩu. Khi đêm càng lúc càng về khuya, nhịp tim cũng
bình thường trở lại, mí mắt không còn nặng nề nữa, hắn rút thanh kiếm ở
thắt lưng ra, ôm chặt cơ thể nhỏ bé trong lòng, đứng thẳng người lên,
khuôn mặt căng thẳng, hai mắt trừng trừng.
Beng, beng, beng. Qua giờ tí, tiếng kẻng báo canh vang lên, không gian tĩnh lặng, vạn vật im lìm.
Xoạch, xoạch, xoạch. Tiếng xích sắt tới gần.
Xoạt, xoạt, xoạt. Tiếng bước chân áp sát.
“Nghe rõ có tử phách, lang thang hai giới, không biết nơi về, đương khuyên đương cáo!”
“Trên đường có vong hồn, lưu luyến dương thế, lang thang nơi này, ở trọ nơi đây!”
Những lời lẽ này, bay bay theo gió, lúc hư lúc thực, lúc liên tục lúc ngắt quãng, chẳng biết xuất phát từ đâu, chẳng biết đi đâu về đâu. Ngay sau đó, tất cả đèn lồng trong cung đều lóe sáng nhảy nhót, rồi, hai
thân hình cao lớn tiến lại gần, một đen một trắng, mang theo gió lạnh
tới thấu xương.
“Phách lạc ở đâu? Du hồn ở đâu? Mau đến mau đến, nên về phải về, kiếp này không lưu luyến, kiếp sau đang chờ!”
Hai quỷ sai mỗi người vươn một cánh tay, ngón tay dài năm tấc, móng tay dài nửa thước, chọc thẳng vào ngực Thu Hàn Nguyệt.