Điểm huyệt Nguyên Dã xong, hắn giơ kiếm chỉ vào Mạch Tịch Xuân, “Giờ đã không còn ai ngăn cản nữa, có thể phân cao thấp rồi.”
Mạch Tịch Xuân trừng mắt, “Thì ra huynh lại muốn giết ta tới như vậy?”
“Đúng.” Đến hôm nay, mặc dù hàng đêm có Linh Nhi nằm bên cạnh, nhưng
trong mộng vẫn mơ quay lại căn phòng trong cung điện, hai minh sai Hắc
Bạch tìm tới bắt hồn, hắn sức tàn lực kiệt, vẫn không thể bảo vệ cho
tiểu thê tử đáng yêu của mình… Mỗi lần giật mình tỉnh dậy, toàn thân
toát mồ hôi lạnh, trái tim đập thình thịch, hoảng hốt lo sợ, vội vội
vàng vàng ôm chặt tiểu thê tử đang say giấc bên cạnh vào lòng, mà vẫn
không bớt được cảm giác sợ hãi ấy. Liên tiếp trải qua những cảnh tượng
ấy, hắn không sao có thể rộng lượng khoan dung cho được.
“Mỗi lần ta nghĩ tới việc vì ngươi mà Linh Nhi phải chịu khổ sở giày
vò, mỗi lần cứ nghĩ vì ngươi mà ta suýt mất nàng, ta chỉ ao ước giá như
mình chưa từng quen biết người nào như ngươi thôi! Con người ngươi, lấy
lý do Linh Nhi là yêu, tàn sát vợ bạn, lấy chính nghĩa làm cớ, thực sự
vì bản thân ngươi không thoát khỏi cái bóng của chính mình mà thôi. Linh Nhi từng phải chịu giày vò vì Thực tâm tán, những gì mà nàng phải chịu
đựng, hôm nay ta sẽ trả hết cho ngươi!”
Mạch Tịch Xuân ngượng quá hóa giận: “Thu Hàn Nguyệt ngươi đừng quá
đáng! Ta nhường nhịn kính trọng ngươi, nhưng ngươi lại chẳng hề biết
kiêng dè, nếu muốn ra tay, lẽ nào ta sợ ngươi chắc?”
Mặt y căng thẳng, lần ra tay này, chắc chắn sẽ dốc toàn lực.
Luận về võ công, Thu Hàn Nguyệt không được coi là đệ nhất cao thủ
trong đám huynh đệ. Ít nhất thì không sánh được Nguyên Dã – đệ nhất danh bổ Bách Phong môn, nhưng khi đấu với các huynh đệ, thì hắn thắng nhiều
thua ít. Còn luận về nguyên do, thì vô cùng phức tạp, nhưng hôm nay muốn thắng, cần phải dùng kế.
Chọc giận Mạch Tịch Xuân, khiến y giận quá mất khôn, chiêu thức mặc
dù hung hiểm, nhưng cũng dễ dàng bại lộ. Cao thủ quyết đấu, ranh giới
thắng thua mong manh, một khi tâm lý sơ hở, thì hối không kịp. Thu Hàn
Nguyệt lựa thời cơ, lưỡi kiếm chém một vạt áo y, đâm vào mạn sườn trái.
“… Tứ sư huynh?” Lưỡi kiếm ngọt lịm, ban đầu còn chưa cảm thấy đau,
khi cơn đau ập đến, Mạch Tịch Xuân như không thể tin vào việc Tứ sư
huynh thật sự có thể chém bị thương mình.
“Ta đã không còn là Tứ sư huynh của ngươi nữa.” Thu Hàn Nguyệt ánh
mắt toát ra sự lạnh lẽo, đáp: “Từ khi ngươi nảy sinh ý định giết chết
Linh Nhi, ta đã không còn là huynh đệ của ngươi nữa.”
Mạch Tịch Xuân cười, thất bại và bất lực, “Nàng ta là…”
“Nàng là yêu là ma, là tà là sùng đều được cả, chỉ cần nàng là Linh
Nhi, là một Linh Nhi tâm không lẫn tạp trần, thì nàng vẫn là thê tử mà
Thu Hàn Nguyệt yêu thương trân trọng hơn cả tính mạng mình!” Hắn áp sát
mặt lại gần, sắc mặt lạnh lẽo, đôi môi hé mở, thốt ra những lời như băng như đá, từng câu từng chữ rót vào tai đối phương. –uýt chút nữa, chỉ
một chút nữa thôi là ta đã vĩnh viễn mất nàng! Lẽ nào, ngươi cho rằng
những lời ta nói trước đó chỉ là những lời huênh hoang dọa dẫm? Ngươi
cho rằng nếu thật sự Linh Nhi ra đi rồi, ta sẽ tha cho ngươi sao? Không, nếu khi ấy ta không giữ được nàng ở lại nhân gian này, thì ta sẽ khiến
ngươi, khiến cả Mạch gia nhà ngươi biến mất hoàn toàn khỏi thế gian,
khiến cả đám đạo nhân của Thiên Nhạc sơn này không thể tồn tại được! Vì
vậy, ngươi nên cảm tạ vì Linh Nhi vẫn còn sống, ngươi nên tự thấy may
mắn vì tội lỗi này chỉ mình ngươi phải gánh chịu mà thôi!”
Cho tới giờ khắc này, Mạch Tịch Xuân, cùng Nguyên Dã đang bị phong
tỏa huyệt đạo bên cạnh, mới thật sự nhận ra sự quan trọng của hồ yêu đó
trong lòng Thu Hàn Nguyệt. Nếu giết hồ yêu đó đi, chẳng khác nào hủy
hoại tính mạng của Thu Hàn Nguyệt. Sự mê muội đó, tình cảm huynh đệ
nhiều năm giữa họ cũng không níu kéo được.
“Cho dù huynh có nhận hay không… huynh vẫn mãi là Tứ sư huynh của
ta…” Mạch Tịch Xuân nói. “Ra tay đi… giết ta đi …báo thù cho thê tử của
ngươi đi…”
Thu Hàn Nguyệt nhướng mày, nắm chặt chuôi kiếm, lật cổ tay, chuẩn bị đâm thẳng lưỡi kiếm sắc nhọn vào tim đối phương…
“Hàn Nguyệt.”
Một giọng nói trầm vững vang lên, khiến thanh kiếm của hắn không thể đâm vào nổi.
Người đó là ân sư Vân Yến Tử của hắn, cũng là ân sư của cả ba huynh
đệ hắn. Mặc dù hắn nói xin ra khỏi sư môn, nhưng cũng không thể gạt bỏ
mọi tình cảm được.
“Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó thoát, chịu được ba chưởng
của ta, nếu sống, thì từ nay về sau không còn liên quan gì nữa.” Hắn
nói.
Nguyên Dã đang băng bó cho Mạch Tịch Xuân vội hét lên. “Tịch Xuân đã bị thương rồi, giờ sao chịu nổi ba chưởng của đệ?”
Đôi mắt hắn thản nhiên, “Nếu huynh không gọi sư phụ tới, thì y đã chết rồi.”
“Không phải là ta…” Nhưng rồi lại nghĩ ra vấn đề này trước mắt không
phải vấn đề quan trọng, Nguyên Dã bèn nói sang chuyện khác. “Sư phụ đã
đến rồi, đệ vẫn muốn giết hại đồng môn trước mặt sư phụ?”
“Y phải chịu trách nhiệm cho những gì y làm, không phải thế ư?”
Vân Yến Tử bất ngờ. Không ngờ đồ nhi này chẳng thèm nể mặt mình,
trong lòng mặc dù cũng giận, nhưng ông ta hiểu, nếu không làm theo ý
hắn, cho dù hôm nay ông có thể lấy sư đạo tôn nghiêm để ép hắn tha Tịch
Xuân, thì với quyền thế của hắn, Mạch gia sau này sẽ gặp đại nạn. Phải
để hắn xả giận, đảm bảo an toàn cho tính mạng của Tịch Xuân.
“Hàn Nguyệt, sư đệ con bị trọng thương, nhận ba chưởng của con nữa
thì chẳng khác nào ngồi chịu chết. Chi bằng con nể mặt sư phụ, giảm bớt
cho hắn, một chưởng thôi?”
“… Hàn Nguyệt xin nghe theo.”
“Rất tốt.” Vân Yến Tử đi đến trước mặt Mạch Tịch Xuân, quan sát vết
thương vừa được băng bó, ra tay điểm vào hai huyệt đạo cầm máu, rồi cho
hắn uống một viên hoàn dược. “Cho dù con có nỗi khổ khó nói thế nào, thì trong việc này, con đã sai trước. Người đời có câu, không thể bắt nạt
vợ của huynh đệ, hành vi của con nếu vi sư biết sớm, cũng sẽ không tha
cho con. Giờ con nhận một chưởng của Tứ sư huynh, coi như nhận sự dạy dỗ của huynh trưởng, từ nay về sau vẫn là huynh đệ bạn bè, hiểu không?”
Giáo huấn xong, ngoài Thu Hàn Nguyệt ra, tất cả mọi người đều cho
rằng một chưởng là một chưởng. Nhưng khi hắn tung chưởng, mặt Vân Yến Tử biến sắc, Nguyên Dã kinh ngạc, Mạch Tịch Xuân ngã vật xuống đất rên
lên, đau đớn không thôi.
Chưởng đó, đánh trúng xương tỳ bà của Mạch Tịch Xuân. Làm xương cốt gẫy vụn, nội lực tiêu tan, võ công phế hết.
“Hàn Nguyệt, con…” Vân Yến Tử tức giận. “Ngươi to gan!”
“Sư phụ tha tội.” Hắn cúi đầu. “Sư phụ có thể trục xuất Hàn Nguyệt khỏi sư môn.”
“Ngươi tưởng trục xuất khỏi sư môn dễ dàng thế sao?” Vân Yến Tử giúp
Nguyên Dã đỡ Mạch Tịch Xuân đã nằm ngất dưới đất dậy, trên người y vết
thương chằng chịt, ông ta lập tức hét lên: “Muốn ra khỏi sư môn, phải
trả lại cho sư môn mọi thứ, ngươi muốn vi sư phế võ công của ngươi sao?”
“… Việc này… xin thứ lỗi cho Hàn Nguyệt không thể nghe theo.”
“Ngươi…”
“Hàn Nguyệt sẽ lệnh cho người đưa Mạch Tịch Xuân đi chữa trị.” Hắn vỗ tay, hàng trăm người từ trên nóc của biệt viên nhảy xuống, toàn mặc đồ
đen, tay cầm cung cầm chùy.
“Thu Hàn Nguyệt!” Vân Yến Tử trong lúc tức giận lại hét lớn, “Ngươi dám uy hiếp vi sư?”
“Không dám. Nhưng nếu muốn Hàn Nguyệt trả lại võ công thì vạn lần không thể.” Hắn cung kính, giọng nói cũng rất kính trọng.
Không cần nghĩ cũng biết, cuối cùng, sư đồ chia tay nhau trong hậm hực.
Xong việc, Thu Hàn Nguyệt quay về biệt viên, vào tẩm thất, trên
giường, Linh Nhi vẫn đang nằm trong lòng Ngụy Di Phương, ngủ rất say,
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vô cùng bình thản tin tưởng. Hắn bước lên
phía trước, nói: “Nếu không phải nể tình nàng tốt với Linh Nhi, thì lần
này, ta cũng sẽ không dễ dàng tha cho nàng.”
Ngụy Di Phương cười khổ, “Quả nhiên là ngươi đoán ra rồi.”