Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 99: Chương 99: Nỗi khổ cắt tim




“Ca ca!”

Trong màn đêm, mái tóc không được buộc gọn gàng bay bay theo gió thành một tấm mành đen, đôi mắt tròn to đầy kinh hoàng trên khuôn mặt trắng nhợt, đôi chân trắng trẻo không giày không tất dưới tà váy đang giẫm lên thảm cỏ xanh đẫm sương, chạy về phía trước không chút do dự.

“Linh Nhi, ngươi định đi đâu?” Một bóng người hờ hững xuất hiện, đứng chắn ngay trước mặt nàng.

“Linh Nhi…” Rất kỳ lạ, Linh Nhi biết ngay vị đại thúc này không thích việc nàng bỏ đi. “Linh Nhi… muốn đi tìm ca ca!”

Hắn nhướng mày, nhếch môi lên, “Đại thúc chẳng phải đã nói có thể giúp Linh Nhi ư? Nửa đêm canh ba Linh Nhi đột ngột bỏ đi như thế, muốn đi tìm ở đâu?”

“Nhưng, đại thúc bảo Linh Nhi phải đợi, Linh Nhi không thể đợi được. Linh Nhi muốn gặp ca ca rồi, ca ca đau lắm, lại không có ai thổi cho ca ca, Linh Nhi muốn đi…”

“Ngươi đã nhìn thấy ca ca ở đâu?”

“Trong mơ, giấc mơ của Linh Nhi…”

“Chuyện xảy ra trong mơ, làm sao có thể đúng được?”

“Đúng lắm, mơ đúng lắm! Giấc mơ của Linh Nhi luôn rất đúng, đại thúc nếu không tin, có thể đi hỏi ca ca!”

Sắc mặt hắn trầm hẳn xuống, “Giờ ngươi hãy nhanh chóng quay về giường, đừng nghĩ nhiều tới việc khác.”

“…” Linh Nhi thoáng co rúm người lại, nhưng rồi lại đứng thẳng lưng, “Linh Nhi muốn đi tìm ca ca!”

“Ta không cho phép.”

“… Đại thúc không cho… Linh Nhi cũng phải đi!”

“Ngươi dám?!”

Tiếng thét chói tai vang lên, khiến Linh Nhi từ trước tới nay vẫn luôn được yêu thương sủng ái mắt mờ sương, nước mắt như sắp trào ra, nhưng lập tức nàng nhăn mặt, không chịu buông tiếng thút thít, “Linh Nhi muốn đi tìm ca ca, muốn đi!” Nói rồi, đôi chân nhỏ quay ngoắt, bắt đầu chạy về hướng khác.

Hai mày hắn cau chặt, ánh mắt rõ ràng rất tức giận, giơ tay chỉ về phía tiểu nha đầu dám chống lại mệnh lệnh của mình kia, điểm vào gáy nàng.

Linh Nhi bỗng dưng ngã ngửa về phía sau.

Hắn nhanh nhẹn phóng người tới, cúi xuống, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đột nhiên bị hôn mê trên đó vẫn còn đọng vẻ ấm ức, rít qua kẽ răng nói: “Còn tưởng ngươi đã hoàn toàn thay đổi không còn giống như người ở kiếp trước nữa, nhưng ngươi chỉ thay đổi vẻ bề ngoài. Liệu ta có nên rút cốt của hai mẹ con ngươi, xem sự ương ngạnh, phản kháng ấy có thể mọc ở đâu ra nữa?”

Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi…

Linh Nhi, ca ca đến rồi, ca ca đưa Linh Nhi về nhà…

Linh Nhi đừng sợ, ca ca đến cứu Linh Nhi đây, không kẻ nào được làm hại Linh Nhi của ta. Ác mộng của Linh Nhi bắt đầu, đến, rồi kết thúc… Hai mắt Thu Hàn Nguyệt đột nhiên mở trừng, môi mấp máy, sau khi nỗ lực đè nén nội khí công tâm, lại thổ ra một ngụm máu. Rất chính xác, bắn hết lên vạt áo bào ngọc của Thu Quan Vân đang đứng trước đầu giường.

Thu Quan Vân không nói gì, vội vàng truyền cho hắn một ít chân khí để ổn định tâm mạch, rồi hỏi: “Nhìn thấy gì rồi?”

Càng về sau, những gì mà Thu Hàn Nguyệt phải chịu đựng càng trầm trọng tàn khốc, nếu người thi pháp là hắn không bình tĩnh bàng quan, thì có khi Thu Hàn Nguyệt chưa bỏ cuộc, hắn cũng đã buông tay. Thế là, Thu Quan Vân lệnh cho mình phải tỉnh táo, lý trí.

“Căn nhà trúc, hoa đào đỏ thắm, trên chiếc bàn vuông bằng gỗ lim chạm khắc cảnh thôn dã, chiếc gối sứ hình thỏ… giường mà Linh Nhi ngủ treo rèm san hô đỏ, và màn trướng màu trắng… Tại sao Linh Nhi không ngủ? Tại sao lại mặc phong phanh đi chân đất chạy ra ngoài, bên ngoài sương xuống rất dày, sẽ không có lợi cho sức khỏe… Người này là ai? Tại sao lại đối với Linh Nhi của ta như thế? Buông Linh Nhi ra… á!”

Đột nhiên, cơ thể hắn co giật, sắc mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi to như hạt đậu túa ra, hắn thét lên xé gan xé phổi… nỗi đau khổ như bị cắt tim bắt đầu.

Thu Quan Vân đứng bên thấy khó lòng chịu được, đôi mắt đẹp nhắm chặt, bịt tai bỏ chạy ra ngoài, tâm trí hoang mang, vừa hay va mạnh vào người từ ngoài bước vào.

“Ngươi… bị thương rồi?”

Nghe thấy giọng nói này, Thu Quan Vân đột nhiên mở bừng mắt, “… Ngươi?”

“Trên người ngươi rất nhiều máu… Ngươi bị thương ở đâu?”

Thu Quan Vân như bị ong đốt, vội vàng hất bàn tay đang túm cổ mình ra: “Bổn thiếu gia bị thương thì liên quan gì tới ngươi?”

Người kia sững lại, điềm đạm đáp: “Là tại hạ nhiều chuyện.”

“Hiểu được thì tốt, kẻ nhiều chuyện nên tránh xa bổn thiếu gia một chút…”

“Quan Vân, không được vô lễ với Bách tiên sinh.” Một giọng nói yêu kiều cất lên, Vân Thương Hải, Phi Hồ tiên tử cũng xuất hiện ngay sau đó.

“Bổn tôn đã đánh giá thấp những kẻ này.”

Trên biển có tiên sơn, được bao phủ giữa những lớp mây mịt mờ. Mây bay bay, đình đài lầu các lấp ló, quỳnh hoa ngọc thụ thấp thoáng trong mây. Nổi bật nhất trong đó, là một thân hình cao lớn đứng trên mây cúi xuống nhìn chúng sinh bên dưới, lúc này, dáng vẻ sắc mặt toát lên sự tôn quý được tu dưỡng từ ngàn đời vạn kiếp, đột nhiên lên tiếng.

“Chỉ trong một thời gian ngắn đã tìm ra tung tích, xem ra, bổn tôn đã thật sự đánh giá thấp họ, ngươi nói xem, Uẩn Sơ?”

Người có tên là Uẩn Sơ đang đứng bên trái, khuôn mặt thanh khiết, mỏng mày hay hạt, “Có lẽ ngài đã không tung toàn lực, nếu không, họ có muốn tìm kiếm, cũng đâu dễ dàng như thế?”

“Uẩn Sơ cũng học được cách bợ đỡ ta rồi sao?” Thân hình cao lớn kia quay đầu lại, như cười như không, “Ngươi chẳng phải là phụ thừa tả tướng ăn ngay nói thẳng nhất ư?”

“Không phải bợ đỡ, mà là sự thật. Uẩn Sơ còn biết, đợi khi họ tìm tới nơi rồi, lúc ấy sự trừng phạt của ngài mới thật sự bắt đầu.”

“Trong trời đất này, người thật sự hiểu ta, chỉ có mình Uẩn Sơ ngươi.”

Giọng nói ngậm ngùi cười này mang ý tán thưởng, nhưng không khiến người được tán dương vui. Uẩn Sơ sắc mặt nghiêm trọng, đáp: “Ngài nhất định phải như thế sao?”

“Hử?” Thu lại ánh mắt đang chăm chú nhìn xuống trần thế, vẻ mặt người đó thoáng kinh ngạc.

“Đáng bị trừng phạt thì đã trừng phạt rồi, đáng phải trả giá cũng đã trả giá rồi, họ chưa bao giờ thoát được. Tại sao ngài không tha cho họ một đường sống, tha cho họ lần này?”

“Uẩn Sơn là phụ thừa tả tướng của bổn tôn, nay cũng là người bạn duy nhất mà bổn tôn có thể trút bầu tâm sự, đến ngươi cũng không chấp nhận được hành động của bổn tôn sao?”

“Bất luận là tranh thần, hay là chí hữu, Uẩn Sơ cũng thẳng thắn với ngài.”

“… Tốt lắm.” Người đó chầm chậm gật đầu, chầm chậm quay người, ánh mắt tập trung vào một chỗ, lạnh lùng. “Ngay cả Uẩn Sơ cũng đã bắt đầu bảo vệ các ngươi rồi, bổn tôn rất tức giận đấy. Bổn tôn phải nghĩ xem, nên tiếp tục vở kịch lớn này thế nào để giúp bổn tôn hả giận.”

Uẩn Sơ thất kinh, mở miệng định nói, nhưng rồi đột nhiên dừng lại: Giờ mà khuyên can tiếp, thì chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, tất cả đành phải trông chờ vào tạo hóa của họ thôi.

“Cảnh sắc thế này, cách bố trí thế này, trong tam giới chỉ có nơi ấy mà thôi.” Nghe Thu Quan Vân tường thuật lại, Phi Hồ tiên tử nói.

“Tiên tử biết Linh Nhi đang ở đâu?” Thu Quan Vân vui mừng, “Những miêu tả đó đã đủ chưa? Có cần phải thi pháp thêm không?”

“Chưa đủ.” Phi Hồ tiên tử chau mày không nói, Vân Thượng Hải thở dài: “Ngươi phải thi triển tới bước cuối cùng, chính là để Hàn Nguyệt liên hệ được với Linh Nhi, chúng ta mới có thể tìm được ra con đường đưa Linh Nhi tới đó. Bước này là bước hao tốn công lực của ngươi nhất, còn Hàn Nguyệt… hồn phách xuất khướu, phải dùng toàn bộ tinh lực thì không nói, nhưng khi hồn phách quay trở lại thể xác, hắn sẽ phải chịu nỗi đau tan xương nát thịt khó tưởng tượng. Ta có thể giúp ngươi một tay, nhưng Hàn Nguyệt… đành dựa vào khả năng của hắn vậy, haizzz…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.