Thấy Thượng phương bảo kiếm như thấy trẫm. Người được tín nhiệm và
giao trọng trách lớn như thế này, tuyệt đối không phải là một nhân thần
bình thường. Người giữ thanh kiếm này bên mình, về mặt phẩm chất chắc
chắn đã được triều đình kiểm chứng, tinh thông sách thánh hiền, tôn
trọng mọi điều khoản của luật pháp, mặt sắt vô tư, trung chính không dễ
bắt nạt. Vị “ngự sử mặt sắt” Phùng đại nhân của nha môn phủ này, lại
chính là người điển hình nhất trong điển hình, khi hành sự, hoàn toàn
nói chuyện bằng luật pháp, không chút nể tình riêng.
Một người như ông ta xuất hiện, chuyện đúng là trở nên nghiêm trọng rồi. Thu Hàn Nguyệt suy nghĩ.
“Linh Nhi không phải người bình thường đúng không?”
“Cái gì?” Hắn ngước đôi mắt lên.
“Trong mắt ngươi có sát khí.” Ngụy Di Phương nói. “Vì vậy, Linh Nhi đúng là không phải người bình thường rồi?”
Hắn nheo mắt: “Mạch Tịch Xuân tiết lộ cho nàng phải không?”
“Hắn chẳng tiết lộ gì cả.” Nhưng cái kiểu ngập ngừng định nói của y
khiến nàng ta nghi ngờ. “Đạo nhân đó từ đầu tới cuối chỉ nhắm vào một
mình Linh Nhi, Linh Nhi lại nói cho ta biết, đạo nhân này trước kia đã
từng đả thương nàng, sau đó ngươi tới, không cho người ta bất kỳ cơ hội
nào, đã ra tay lấy mạng đạo nhân. Tổng hợp lại tất cả mọi chuyện, ngươi
cho rằng ta nên nghĩ thế nào?”
Hắn khẽ rít lên: “Nàng nghĩ thế nào không quan trọng, làm thế nào mới là điều ta muốn hỏi.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ làm thế nào?” Ngụy Di Phương cũng không khách khí gì. “Giao Linh Nhi ra?”
“Ít nhất thì cũng có thể không làm gì cả.”
Ngụy Di Phương hiểu ý hắn, thở dài.
“Ngươi đừng trách Mạch Tịch Xuân, hắn…” Không muốn tình cảm bao năm
giữa huynh đệ bọn hắn bị rạn nứt, nàng đành miễn cưỡng thổ lộ. “Khi hắn
còn nhỏ, phụ thân hắn bị một hổ yêu quyến rũ, bỏ lại hắn và mẫu thân
sống cuộc sống vất vả khổ cực, sau đó phụ thân hắn bỏ xác nơi hoang dã,
chết vô cùng thảm. Từ xưa tới nay, đây vẫn là việc khiến hắn vô cùng đau đớn. Năm đó khi hắn bỏ nhà đi bái sư học nghệ, vốn một lòng một dạ muốn học làm đạo sĩ trừ ma diệt yêu, nhưng thiên tư không đủ, hắn mới đi học võ.”
Thu Hàn Nguyệt mắt thoáng sáng lên, không nói gì.
“Mấy ngày trước, đạo nhân kia đã hàng phục được hai tên sơn yêu bức
hại người bản địa, nên được dân bản địa vô cùng sùng bái, nay đệ tử của
đạo nhân tố cáo lên nha môn, nói Linh Nhi là yêu, khiến dân chúng vô
cùng phẫn nộ. Ngươi là phu quân của Linh Nhi, đạo nhân là do ngươi giết, khi tới trình diện ngự sử thay vua đi tuần kia, thật cũng khó ăn khó
nói.”
“Nếu nàng là Phùng đại nhân, nàng sẽ làm thế nào?”
“Sau khi nghe cả hai bên giãi bày, ta sẽ tìm một cao nhân để xác định xem Linh Nhi là người hay là yêu, sau đó mới tra xét việc ngươi làm là
giết người diệt khẩu hay là trừ hại cho dân.”
Đây đúng là điều mà hắn đang lo lắng. Đối chất với người khác ở công
đường, đối với hắn mà nói việc này rất dễ dàng, không có lý cũng sẽ
thành người có lý, nhưng nếu có cao nhân phật đạo nào đó cùng xuất hiện, thì phải làm thế nào? Thu Hàn Nguyệt ôm chặt tiểu nha đầu đang dựa vào
ngực hắn ngủ rất say kia, đôi lông mày dựng ngược, mặt tối lại.
Ngụy Di Phương nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được kế nào hay, sầm mặt trầm ngâm.
“Trong mấy sư huynh đệ của ta, chỉ có Mạch Tịch Xuân là tinh thông thuật đổi mặt.” Thu Hàn Nguyệt đột nhiên nói.
“Hả?” Ngụy Di Phương mắt bỗng sáng lên. “Muốn ta đóng giả Linh Nhi?
Mặc dù ta cũng cao hơn Linh Nhi nhiều, nhưng dùng thuật co xương trong
hai canh giờ, thì chắc chắn ta sẽ không để lộ thân phận đâu… ý hay!”
“Mạch Tịch Xuân…”
“Ta sẽ đi khuyên nhủ…”
“… Không cần đâu.” Thu Hàn Nguyệt nhanh chóng gạt phắt chủ ý đó.
“Đúng như nàng nói, Mạch Tịch Xuân trong lòng vướng mắc như thế, lấy
danh nghĩa bạn bè ra thuyết phục hắn phối hợp thì có lẽ hơi ích kỉ, sẽ
làm khó người ta. Dùng thuật co xương để duy trì hai canh giờ, cũng thật là làm khó cho nàng.” Bất luận là để xảy ra sai sót ở khâu nào, thì
người cuối cùng gặp nguy hiểm vẫn cứ là Linh Nhi. Những lời này, hắn
không nói, nhưng hắn tin Ngụy Di Phương có thể hiểu được.
“Vậy…”
“Ta sẽ đi gặp ngự sử mặt sắt trong truyền thuyết kia xem sao.”
“Linh Nhi thì sao?” Nàng ta không cho rằng vào thời khắc thế này hắn sẽ yên tâm giao bảo bối của mình cho nàng ta.
“Mang theo.”
Ngụy Di Phương không hiểu, chỉ thấy Thu Hàn Nguyệt cúi đầu xuống thì
thầm điều gì đó vào tai Linh Nhi, ngay sau đấy, nàng ta đã được tận mắt
chứng kiến cảnh tượng kinh ngạc nhất từ khi sinh ra cho tới nay, Linh
Nhi mới vừa rồi còn đang áp đôi má hồng hào vào ngực Thu Hàn Nguyệt,
ngay giây sau đã hóa thành một cục bông trắng mềm mại, sau đó, một con
hồ ly có thân hình nhỏ hơn một chú mèo trưởng thành ngước đôi mắt đen
láy còn ngái ngủ lên nhìn người đàn ông, ngáp dài, rúc vào tay áo hắn.
“… Nó nó nó… là Linh Nhi?”
Ngự sử mặt sắt Phùng đại nhân đúng là mặt sắt vô tư, hoàng thân quốc thích hay thường dân cũng đều đối đãi như nhau.
Thu Hàn Nguyệt nói: “Tùy Trần đạo nhân là giang hồ thuật sĩ, liên
tiếp gây án trong thành Phi Hồ, lừa người ta khuynh gia bại sản thì
không nói, mà còn khiến bao người phải mất mạng, ta trợ giúp phủ nha
đuổi theo người này, trong lúc giao đấu đã lấy mạng hắn.”
“Thành chủ nói vậy, có nhân chứng vật chứng không?”
“Nhân chứng vật chứng đều có, và đều ở thành Phi Hồ. Còn phải xem
Phùng đại nhân theo bổn thành chủ đến thành Phi Hồ thẩm án hay cho người truyền gọi nhân chứng tới đây?”
Phùng đại nhân đang trầm ngâm, tiểu đạo đứng bên đã hét lên: “Ngự sử
đại nhân, sư phụ ta là cao sĩ tu hành đắc đạo, tuyệt đối không phải kẻ
lừa gạt trên giang hồ! Người này dám sỉ nhục sư phụ ta, chính là muốn
bảo vệ thê tử hồ yêu của hắn!”
“Ngươi nói như thế, có chứng cứ gì không?” Phùng đại nhân hỏi.
“Khi còn ở thành Hoàng Mai, sư phụ ta đã khiến yêu tinh đó phải hiện
nguyên hình, khi ấy tiểu đạo đã nhìn thấy người này tới cứu đưa hồ yêu
đó đi, tiểu đạo chính là nhân chứng!”
“Ngươi là đồ đệ của người chết, những lời làm chứng của ngươi chỉ có
thể tham khảo, ngươi có cung cấp được chứng cứ nào thuyết phục hơn
không?”
“Sư phụ ta vốn đã diệt trừ đại yêu cho địa phương này, bách tính ở
đây đều có thể làm chứng, sao có thể là kẻ lừa gạt trên giang hồ chứ?
Còn nữa…” Tiểu đạo nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của Thu Hàn Nguyệt,
bỗng dưng run sợ, đột nhiên nghĩ đến cái chết thảm của sư phụ, lại lấy
hết dũng khí. “Gọi thê tử của người này ra đây, tiểu đạo sẽ dùng bùa chú mà sư phụ để lại dán vào nàng ta, xem nàng ta có hiện nguyên hình hay
không?”
Phùng đại nhân còn chưa kịp lên tiếng, những người chen chúc nhau
đứng ở cửa công đường nghe thẩm vấn đã mồm năm miệng mười: “Đạo trưởng
đúng là đã giúp chúng tôi diệt trừ hai đại yêu quái, hai yêu quái đó đã
từng ăn mất mười mấy đứa trẻ xinh đẹp của chúng tôi. Đạo trưởng là cao
nhân, người này giết đạo trưởng, phải đền mạng cho đạo trưởng!”
“Đưa thê tử của ngươi ra đây, đánh cho cô ta hiện nguyên hình, sau đó thiêu chết!”
“Thanh thiên đại lão gia, không được thả cho hung thủ đi…”
Phùng đại nhân tức giận đập bàn, nghiêm mặt nói: “Người dưới công
đường yên lặng, kẻ nào dám làm loạn, phạt đánh hai mươi trượng!” Sau đó
khum tay hành lễ với Thu Hàn Nguyệt: “Thành chủ, xin hãy thứ lỗi cho hạ
quan thất lễ, có thể mời phu nhân đến công đường một chuyến không?”
“Thê tử của ta bị yêu đạo làm cho kinh sợ, giờ đang ốm nằm liệt
giường, đợi nàng đỡ hơn, đương nhiên sẽ đưa tới công đường làm chứng.”
Thu Hàn Nguyệt lướt mắt nhìn khắp công đường một lượt, khiến đám người
kia không còn dám nhiều lời, hiệu quả hơn hẳn cú đập bàn của Phùng đại
nhân. “Bổn thành chủ không nói việc đạo nhân đó trừ yêu diệt ma giúp
bách tính có gì bất ổn, dù đó là sự thật cũng chỉ chứng tỏ được khả năng của hắn chứ không chứng tỏ được phẩm chất của hắn. Vừa rồi tiểu đạo đã
nhắc tới thành Hoàng Mai, đại nhân có thể tới đó tìm chứng cứ? Hôm ấy,
đạo nhân đó đã công kích thê tử của trang chủ Tỉnh Xuân sơn trang, khiến Nguyên phu nhân thổ huyết, suýt chút nữa thì nguy hiểm tới ngọc thể.
Phu nhân của bổn thành chủ có một điểm tương đồng với Nguyên phu nhân,
đó là, cả hai người đều sinh ra vào năm âm tháng âm ngày âm giờ âm, đạo
nhân đó đi khắp nơi để tìm những người như thế hòng dùng máu của họ trợ
giúp luyện tà đạo, nên vu khống họ là yêu, nhằm tấn công họ dễ dàng
hơn.”
“Nguyên trang chủ?” Thu Hàn Nguyệt đã đưa ra được một nhân chứng tốt, trong thời gian dừng chân ở Giang Nam, Phùng đại nhân đã được gặp
Nguyên Mộ Dương, vô cùng quý mến phẩm hạnh của người này.
“… Tiểu đạo cũng có một đại quan làm chứng. Sư phụ tiểu đạo đã từng
gọi hồn cho Hầu gia phu nhân trong phủ Hầu gia ở kinh thành, đại nhân
nếu không tin, có thể tới hỏi vị Hầu gia đó về tu vi đạo hạnh của sư phụ ta, vị Hầu gia đó họ Dương, tên là…” Tiểu đạo suy nghĩ.
“Họ Dương tên Khải phải không?” Thu Hàn Nguyệt điềm đạm nói. “Người
trong kinh thành đều biết phu nhân Hầu gia mất đã nhiều năm nay, đạo
nhân đó lợi dụng tình cảm sâu nặng của Hầu gia dành cho ái thê, nói rằng có thể gọi hồn để phu nhân tái sinh, ăn dầm nằm dề ở Hầu phủ bao nhiêu
năm. Đến cuối cùng khi rời khỏi Hầu phủ, cũng chẳng thấy vị Hầu phu nhân kia được phục sinh, chẳng phải lừa gạt thì là gì? Nghe nói, Dương Khải
đã hạ táng phu nhân. Phùng đại nhân cũng nghe nói chuyện này rồi phải
không?”
“Đạo nhân bị chết đó, chính là người trong Hầu phủ ư?” Phùng đại nhân nghe xong, hai mày cau chặt.
“Vị đạo trưởng đó không thể khiến Hầu phu nhân đã chết được phục
sinh, nhưng lại giúp Dương hầu tìm được chuyển thế của ái thê, có chỗ
nào đáng bị gọi là lừa gạt?” Một thiếu niên áo gấm màu vàng, không còn
muốn nấp trong đám người lố nhố dưới kia nghe lén nữa, mà lách người
bước ra, khẽ cúi mình hành lễ với người ngồi trên công đường. “Nghiêm
Triều Tông phủ Khánh Vương, bái kiến ngự sử đại nhân.”
Lúc này Thu Hàn Nguyệt mới hiểu ra. Vừa rồi hắn còn băn khoăn tại sao tiểu đạo đồng kia lại dám đối đầu với mình, thì ra đứng sau hắn lại là
kẻ này.
“Tiểu vương gia của phủ Khánh Vương?” Phùng đại nhân lập tức đứng dậy đáp lễ. “Các hạ sao lại ở đây?”
“Tiểu vương là nhân chứng.”
“Nhân chứng cho bên nào?”
“Bên nào…” Người vừa đến kéo dài giọng, liếc Thu Hàn Nguyệt một cái,
mặt tối sầm. “Tiểu vương tới đây, là vì muốn mời Tùy Trần đạo trưởng tới Khánh Vương phủ một thời gian, cầu khấn cho bệnh tình của gia phụ mau
khỏi, tiểu vương rất hiểu con người và phẩm đức của Tùy Trần đạo trưởng, đại nhân nói xem, tiểu vương nên làm nhân chứng cho bên nào?”
Phùng đại nhân điềm đạm. “Tiểu vương gia có gì xin cứ nói.”
“Tùy Trần đạo trưởng, bất luận là về đạo hạnh hay tu vi, đều vô cùng
cao siêu, đã nhiều lần cứu gia phụ thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc, tiểu vương đối với đạo trưởng, vô cùng cảm phục. Nói đạo trưởng là kẻ lừa gạt, tiểu vương không thể tin. Tiểu vương không tin, liệu những
bách tính này có tin không?”
Lời của Nghiêm Triều Tông vừa dứt, bên cạnh đã vang dậy những lời bàn tán. “Đúng đấy, bọn tôi không tin, đạo trưởng giúp chúng tôi trừ yêu
diệt ma, đánh chết chúng tôi cũng không tin đạo trưởng là kẻ lừa gạt!”
“Thanh thiên đại lão gia, ngài phải minh oan cho đạo trưởng, ngài không thể…”
Phùng đại nhân lại đập bàn. Ngự sử mặt sắt trầm mặc: “Tiểu vương gia, nếu hạ quan thấy cần nhân chứng, sẽ tự truyền gọi họ, mong ngài khi
nói, đừng kích động hiềm nghi.”
Nghiêm Triều Tông cười: “Đại nhân dạy phải. Mong đại nhân bỏ quá.
Tiểu vương nghe tin đạo trưởng hàm oan mà chết, tâm trạng có chút phiền
loạn, nên ăn nói hàm hồ.”
“Mời vương gia nói tiếp.”
“Tùy Trần đạo trưởng làm Nguyên phu nhân của Tỉnh Xuân sơn trang ở
Giang Nam kinh sợ, bởi vì vị Nguyên phu nhân này không phải là ai khác,
chính là chuyển thế của Xương Dương hầu phu nhân. Chuyện này, Phùng đại
nhân có thể hỏi trực tiếp Xương Dương hầu. Phu nhân thành chủ Phi Hồ là
người hay yêu, đồ đệ của Tùy Trần đạo trưởng không thể làm chứng, không
tiện đứng ra làm chứng, tiểu vương có quen Tuyệt Tâm đạo trưởng khắp
thiên hạ đều biết, Thiên Nhạc sơn là huyền môn chính tông, Phùng đại
nhân có thể tin được không?”