Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 15: Chương 15: Thành chủ nổi giận




“Tại hạ chuyên buôn bán các loại gỗ, lần đầu đến nơi này, không người thân thích, lạ nước lạ cái, mong thành chủ đại nhân quan tâm giúp đỡ.”

“Tại hạ là người mua bán dầu thực vật, thành Phi Hồ nhiều thầu dầu, hướng dương, tại hạ định thu mua với số lượng lớn, mong thành chủ đại nhân giúp đỡ.”

“Thành chủ đại nhân, tại hạ là…”

Bị một đám thương nhân vây quanh, Thu Hàn Nguyệt vẫn giữ nụ cười hòa nhã ngàn năm không đổi của mình, gật đầu nhận lời, đóng vai một thành chủ đại nhân phong độ ngời ngời, nho nhã lịch sự rất đạt.

Thịch thịch thịch. Thật buồn chán, thật vô vị, Linh Nhi muốn ăn gà. Chiếc đầu nhỏ xíu xinh đẹp của tiểu hồ ly màu trắng như tuyết rúc vào lòng hắn, cọ cọ vào ngực hắn.

“Nằm im nào.” Hắn chau mày khẽ mắng.

“Thu thành chủ, ngài nói gì cơ?” Một thương khách mặc áo lụa ngồi bên tay phải Thu Hàn Nguyệt, đang định cầm chén rượu lên kính hắn, lại nghe thành chủ đại nhân lên tiếng, vội vàng bợ lời.

“Không có gì, bổn thành chủ xưa nay vẫn thích tự do nói chuyện một mình.”

Kính Phi đứng sau lưng hắn, khóe miệng giật giật.

“Ha ha…” Thương khách áo lụa cười nịnh bợ. “Thành chủ thật thú vị, thật thú vị. Thành chủ tuổi trẻ tài cao, thực sự xứng đáng là anh hùng thiếu niên đương thời. Tự cổ chí kim, anh hùng ắt phải có mĩ nhân, thành chủ đại nhân cũng nên sớm tìm thành chủ phu nhân đi thôi!”

Khịt khịt khịt. Người này nhiều lời quá, Linh Nhi không muốn nghe. Tiểu hồ ly thè chiếc lưỡi màu hồng phấn liếm liếm ngón tay hắn.

“Cố gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa.” Hắn gãi gãi cổ “nàng” an ủi.

“Ừm? Ngài…” Thương khách áo lụa ngẩn người, nhưng rồi lập tức tỉnh ngộ: Tự nói chuyện với mình? Thành chủ đại nhân tuổi còn trẻ như vậy, sao lại mắc tật này chứ?

“Thành chủ, là thế này, tại hạ đến từ Lạc Phượng thành, thành chủ thành Lạc Phượng là Diêu Vạn Đường cũng chính là em rể của tại hạ, Diêu thành chủ có một muội muội, diện mạo như hoa, dịu dàng hiền thục…”

Khịt khịt khịt. Người này thật đáng ghét, Linh Nhi tức giận rồi! Tiểu hồ ly không còn kiên nhẫn được nữa mà nghiến hàm răng nhỏ, rồi khẽ cắn vào ngón tay cái của hắn.

“… Đang ghen à?” Hắn cũng cười và hỏi.

“Ừm? Thành chủ…” Chứng bệnh này, xem ra rất nghiêm trọng. “Diêu thành chủ vô cùng ngưỡng mộ và quý trọng tài năng của Thu thành chủ, khi biết tại hạ sẽ tới Phi Hồ thành bàn việc hợp tác làm ăn, còn đặc biệt nhờ tại hạ hỏi thăm sức khỏe của thành chủ và lão thành chủ. Thu thành chủ là con cháu thiên tử, Diêu thành chủ cũng là hoàng thân quốc thích, hai nhà môn đăng hộ đối, một sự kết hợp rất hợp ý trời, nếu Thu thành chủ đồng ý, tại hạ…”

“Chít________” Linh Nhi tức chết mất! Tiểu hồ ly cuối cùng không thể nhịn hơn được nữa, nhảy nhót loạn xạ, mở miệng cắn phập một miếng vào ngón tay béo múp míp đang giơ ra trước mặt.

“Á!” Bị tấn công đột ngột khiến thương khách áo lụa hét lên thảm thiết, cơ thể mập mạp của ông ta nhảy chồm chồm lên như một con tinh tinh, vung vẩy ngón tay vừa bị cắn, nên cũng vung vẩy cả vật thể không biết là thứ gì đang gặm trên ngón tay mình kia.

Không khí trong phòng bỗng trở nên dị thường.

Có lẽ không ngờ tiểu hồ ly sẽ dùng chiêu này, nên Thu Hàn Nguyệt hoàn toàn không có sự đề phòng, lúc này cũng đang nghiến răng nghiến lợi vì tức giận: Tiểu hồ ly ngốc nghếch, đồ ngốc nghếch này!

Nhưng tức thì tức, nhìn cơ thể nhỏ bé của “nàng” bị người ta vung qua vẩy lại, thì lửa giận trong người hắn lập tức chuyển sang vị thương khách kia.

“Dừng lại cho ta!” Khi hắn hét lên với thương khách áo lụa, cũng là lúc hắn lao tới gần người kia, tay trái giữ lấy cánh tay của người thương khách kia, tay phải giật lấy cơ thể nhỏ nhắn của tiểu hồ ly. “Còn không mau nhả ra?”

Vì tiểu hồ ly vẫn luôn nằm trong ống tay áo rộng của Thu Hàn Nguyệt, nên mọi người không biết thành chủ tức giận điều gì, thương khách áo lụa bị tấn công kêu lên thảm thiết, chư khách xung quanh thì không nhìn rõ vật bị ông ta hất kịch liệt kia là vật gì. Khi thành chủ thu lại vật đó vào trong ống tay áo, rồi lập tức quay người bỏ đi, bọn họ vẫn còn chìm trong hoang mang: Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Lần này thì Thu Hàn Nguyệt thực sự tức giận.

Dù trước kia khi hắn quyết định mang tiểu nha đầu ngây ngô không rành thế sự này về là xuất phát từ sự bốc đồng hay lòng tham khi nhìn thấy cái đẹp, thì hiện tại tình cảm của hắn dành cho tiểu nha đầu rất sâu nặng, rất quấn quýt, tới mức chính hắn cũng không ngờ tới, hắn còn tưởng vì cuộc sống của mình vô vị buồn chán quá nên mới cần tiểu nha đầu thêm chút màu sắc vào đó, nhưng giờ tiểu nha đầu trở thành thứ hắn vô cùng yêu thương, hắn chỉ hận không thể mang hết những gì đẹp đẽ nhất, tốt nhất dâng tới trước mặt nàng, chỉ hận không thể ngậm nàng trong miệng, khảm nàng trong tim…

Càng trân trọng, lại càng lo sợ!

Hắn sợ.

Sợ tiểu nha đầu bị bắt nạt, sợ nàng phải chịu ấm ức.

Nhưng…

Hắn cũng giận!

“Nàng có biết hôm nay nàng đáng bị đòn không?”

“Linh Nhi…”

“Còn không biết mình sai ở đâu hay sao?”

“Linh Nhi không sai!” Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tức giận vênh lên.

“Nàng…” Khuôn mặt anh tuấn của hắn sầm xuống, “Không sai? Vừa rồi tại sao nàng lại đột nhiên tấn công người ta? Nếu không có ta ở đấy, thì nàng có khả năng tự bảo vệ mình không? Nàng phải làm thế nào để thoát thân? Nếu ta không đón được nàng, nàng bị hắn hất ngã, thì liệu nàng có thể tiếp đất an toàn không? Nàng có thể tự bảo vệ mình không?”

“Ta… ta…” Linh Nhi cúi gằm đầu xuống.

“Nàng còn nói mình không sai nữa?”

“… Linh Nhi không sai!” Khuôn mặt người đó thật đáng ghét, giọng nói cũng đáng ghét, tất cả đều đáng ghét, Linh Nhi ghét ông ta!

“Nàng vẫn không chịu nhận lỗi?” Sắc mặt hắn tái xanh vì giận.

“Linh Nhi…” Nàng ngước đôi mắt ầng ậc nước lên nhìn hắn, chiếc miệng nhỏ nhắn run run: “Ca ca thật đáng ghét, Nguyệt ca ca thật đáng ghét!”

“Nàng…” Hắn tức tới ngũ tạng muốn bốc khói, “Nàng phải ở trong Quan Nguyệt lâu này để sám hối, bắt đầu từ hôm nay, nàng không được đi đâu hết!”

Đẩy cửa ra, hắn bỏ đi một mạch. Còn ở lại đây thêm nữa, hắn dám sẽ kéo tiểu nha đầu bướng bỉnh kia ngồi lên đùi mình, rồi cho nàng một trận lắm!

Hắn đi rất nhanh, đi vội vàng, Linh Nhi đứng sau không kịp phản ứng, khi nhận ra mình bị Nguyệt ca ca bỏ rơi, nàng mới “òa” lên nức nở…

Thu Hàn Nguyệt sao có thể thật sự bỏ mặc Linh Nhi chứ?

Những lời nghiêm khắc vừa rồi, chẳng qua chỉ muốn tiểu hồ ly ngốc nghếch kia ý thức được vấn đề nàng gây ra không hề nhỏ, lần sau tuyệt đối không thể mắc phải nữa. Tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi, tính khí trẻ con, nếu hắn chiều chuộng thương yêu quá, e rằng nàng sẽ không biết nông sâu, không hiểu nguy hiểm, ngộ nhỡ những lúc hắn không có mặt ở đấy mà nàng vẫn cư xử ngông cuồng như vậy, hậu quả thật sự hắn không dám nghĩ.

“Minh Thúy, dặng nhà bếp tối nay làm thêm một đĩa đùi gà chiên giòn thật thơm.” Tiểu nha đầu lúc này đang ấm ức cho rằng mình vô cùng đáng thương đây, lát nữa chắc chắn hắn lại tốn công dỗ dành rồi.

“Vâng, thành chủ.” Minh Thúy, nô tỳ chuyên hầu hạ nữ tử của chủ nhân, ngoan ngoãn vâng lời. Sau khi quan sát sắc mặt hắn, lại nói tiếp: “Thành chủ, Ngụy cô nương sắp đến rồi thì phải?”

“… Thế thì sao?”

“Mỗi lần Ngụy cô nương đến, đều yêu cầu nô tỳ hầu hạ, lần này…”

“Không biết ai là chủ nhân của mình nữa phải không?”

“… Không không không, nô tỳ hiểu ạ!”

Minh Thúy nhún mình hành lễ, vội vàng chạy biến. Ai ngờ, cô ta vừa ra khỏi Quan Nguyệt lâu, đi về phía nhà bếp truyền đạt lại mệnh lệnh của chủ nhân, thì gặp một mĩ nữ cao quý từ xa đi đến, “Ngụy cô nương?”

“Minh Thúy” Mĩ nữ cười tươi như hoa: “Thật là trùng hợp, ta đang đi tìm ngươi. Ngươi là nô tỳ hiểu rõ tính khí ta nhất, lần này hãy tới phòng ta đi.”

“Xin thứ lỗi Ngụy cô nương, nô tỳ được thành chủ bố trí để hầu hạ tiểu chủ nhân Linh Nhi rồi, e rằng không thể hầu hạ cô nương nữa.”

“Ồ?” Mĩ nữ không hề buồn bực, nhướng cao đôi mày liễu: “Tiểu chủ nhân Linh Nhi? Thành chủ của các ngươi lại thêm một sủng thiếp nữa rồi à? Mau đưa ta tới làm quen.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.