Nếu không có ngụm máu ấy của Nguyên phu nhân, thì lúc này nguyên thần của Linh Nhi đã thoát xác, hồn xiêu phách lạc.
Quay về Tỉnh Xuân sơn trang, Bách Diêu đặt cơ thể nhỏ xíu kia nằm
trong tâm của đài sen được làm bằng ngọc thạch, quay người đứng đối mặt
với Thu Hàn Nguyệt. Đối với người đàn ông này, y cũng đã bắt đầu thấy có năm phần hài lòng rồi. Còn việc hắn có phúc phần trở thành em rể của y
không, phải đợi y kiểm chứng đã.
“Người mà ngươi đưa đến đã kịp thời phong tỏa bảo vệ nguyên thần cho Linh Nhi, ta và hắn liên thủ, có lẽ sẽ cứu được Linh Nhi.”
“Này, tên thủ lĩnh hồ ly kia, là ngươi đang cầu xin bổn thiếu gia đó
ư?” Thu Quan Vân ngồi xổm trước đài sen tay chống má quan sát tiểu hồ ly nhỏ tới không thể nhỏ hơn đang nằm trong đó, nhàn nhã quay đầu hỏi.
Bách Diêu chẳng thèm nhìn hắn, nói: “Nhưng tâm huyết Linh Nhi hao
tổn, cần phải dùng máu để bổ máu, thân ngươi thuần dương, là người thích hợp nhất. Ngươi có tình nguyện dùng máu trong tim mình để cứu Linh Nhi
không?”
“Hả?” Đôi mắt đẹp đen láy của Thu Quan Vân đảo qua đảo lại, đôi môi
như nhụy hoa hé nở kia mấp máy, sau đó mím chặt, để lộ nụ cười gian xảo. Đây có lẽ là việc nhà của Hàn Nguyệt ca ca, người ngoài như hắn không
nên can thiệp, hê hê…
“Lấy thế nào?”Thu Hàn Nguyệt hỏi.
“Mở phanh ngực trái của ngươi, cho tới khi thấy tim, rồi lấy hai giọt máu trong đó.”
“Được.” Thu Hàn Nguyệt cởi đai áo, để lộ bờ ngực trái.
“Giọt máu của tim không phải bình thường, mặc dù ta có thể đảm bảo
không có nguy hiểm tính mạng, nhưng một giọt máu sẽ hao tổn mười năm
dương thọ của ngươi, hai giọt máu, tức là hai mươi năm, ngươi cũng đồng
ý?”
Thu Quan Vân mất kiên nhẫn đáp: “Nghe ta nói này tên thủ lĩnh hồ ly
kia, ngươi nói những lời ấy chẳng phải hết sức vớ vẩn hay sao? Người ta
đã bày ra thế ‘mặc vua sử dụng’ thế kia rồi, ngươi còn ở đó mà lải nhải
gì nữa, lẽ nào còn muốn nghe huynh ấy nói mấy lời buồn nôn như ‘một lòng một dạ với lệnh muội, dù có phải chết cũng không hối hận’ để chứng minh rằng huynh ấy chính là lựa chọn tốt nhất cho lệnh muội ngươi? Ngươi còn bày trò thô thiển thế nữa, bổn mĩ thiếu niên ta sẽ khinh bỉ ngươi.”
Bách Diêu nghe như nghe muỗi vo ve, mắt vẫn chăm chú nhìn Thu Hàn
Nguyệt, “Ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”
“Mời.”
“Ta còn phải nói cho ngươi biết, làm vậy sẽ cứu được Linh Nhi, nhưng
không thể khiến nó hoàn toàn khôi phục lại như trước kia, ít nhất trong
vòng hai mươi năm nữa, nó không thể biến thành hình người.”
“… Hai mươi năm?” Sắc mặt Thu Hàn Nguyệt thoáng biến đổi.
“Đúng, trong vòng hai mươi năm, nó chỉ có thể là một con hồ ly. Như vậy, ngươi còn cứu nó không?”
“Hai mươi năm…” Trong hai mươi năm, hắn không còn được gặp lại Linh
Nhi tham ăn ham ngủ thích khóc thích cười thích nũng nịu của hắn nữa
sao?
“Nếu ngươi hối hận thì giờ cũng chưa muộn, ta sẽ đưa nó về động phủ,
chữa trị dần dần, có điều sẽ hơi mất thời gian một chút, tầm sáu mươi
năm gì đấy…”
“… Ta có điều kiện.”
“Nói.”
“Giao Linh Nhi cho ta.”
Bách Diêu kinh ngạc: “Giao Linh Nhi trong hì hài hồ ly cho ngươi?”
Thu Hàn Nguyệt gật đầu.
“Ngươi nuôi nó?”
Thu Hàn Nguyệt gật đầu.
“Trong hai mươi năm tới, nó chỉ là một con hồ ly, ngươi cũng nuôi nó?”
Thu Hàn Nguyệt gật đầu.
“Có lẽ ngươi sẽ chăm sóc cho nó chu đáo, chăm sóc cho nó đầy đủ.
Nhưng, hai mươi năm ấy là quãng thời gian đẹp nhất trong đời ngươi, là
người đàn ông khỏe mạnh bình thường, bên cạnh ngươi không thể không có
phụ nữ, mặc dù Linh Nhi mang hình hài hồ ly, trái tim trong người nó vẫn yêu thương ngươi. Nếu để nó nhìn thấy ngươi và người con gái khác quấn
quýt không rời, làm vậy chẳng thà để nó chết còn hơn. Cho dù ngươi có
thể lén lút làm chuyện đó, thần không hay quỷ không biết, nhưng ta không muốn muội muội của mình phải bị sỉ nhục như vậy.”
“Ta sẽ đợi Linh Nhi.”
Bách Diêu khẽ mỉm cười: “Ngươi tưởng ngươi có thể chịu đựng được ư?”
“Chịu đựng được!” Cho dù thế nào, hắn cũng sẽ vượt qua được hai mươi năm đó, đợi Linh Nhi của hắn quay lại.
Đôi mắt dài mà hẹp của Bách Diêu thoắt biến đổi, trầm lặng hồi lâu,
gật đầu đồng ý: “Được, thay vì nghe ngươi nói suông chi bằng để thực tế
chứng minh. Ta muốn xem ngươi có thể làm được tới mức nào. Chuẩn bị xong chưa? Ta chuẩn bị rạch ngực ngươi, lấy máu trong tim ngươi…”
Lấy máu trong tim, không biết là do tình hình cấp bách cần phải làm
như thế, hay có dụng ý khác mà Bách Diêu không cho Thu Hàn Nguyệt hôn
mê, mặc dù đã làm hắn tê dại không có cảm giác đau đớn, nhưng để một
người vô cùng tỉnh táo tận mắt chứng kiến da thịt mình từng chút từng
chút bị rạch bị cắt, nhìn trái tim đỏ bình thường vẫn đập nhịp nhàng
trong lồng ngực nay xuất hiện trước mắt, nhìn một bàn tay thò vào trong
đó trích ra hai giọt máu…
Lấy xong máu, Bách Diêu quay người, mớm giọt máu đó cho tiểu muội,
sau đó lại tiến hành tiếp khí điều dưỡng vết thương cho nàng. Đúng nửa
canh giờ, ngực của Thu Hàn Nguyệt bị phanh ra để đó, mắt không chớp,
thân bất động.
Thu Quan Vân không chịu được cảnh ấy, quay mặt đi chỗ khác. Con hồ ly này, thủ đoạn thật tàn nhẫn, quả nhiên không phải là người!
“Hãy đưa Linh Nhi đi đi!” Nửa canh giờ sau, Bách Diêu ôm tiểu muội ra khỏi đài sen, đến trước mặt hắn, khâu lại phần ngực trái vừa bị phanh
cho hắn, “Hãy đối xử tốt với nó.”
Ngồi trong chiếc xe ngựa mượn tạm của Tỉnh Xuân sơn trang, Thu Hàn
Nguyệt ôm tiểu hồ ly trong lòng, vô cùng vui sướng vì đã tìm lại được
thứ quý giá vừa đánh mất. Chính vào lúc này, chỗ ngực bị phanh của hắn
bỗng nhói đau, dần dần, sự đau đớn mỗi lúc mỗi tăng, cuối cùng, hắn
không thể không ôm chặt lấy ngực mà lăn lộn trong xe, nghiến răng chịu
đựng, mồ hôi túa ra như tắm, ướt hết áo trong áo ngoài.
“Khi ta lấy máu trong tim ngươi, đương nhiên sẽ dùng pháp lệnh để
ngươi không có cảm giác gì. Nhưng trái tim dù sao cũng không giống những bộ phận khác trên cơ thể, sự đau đớn sau đó ta chẳng thể giúp gì cho
ngươi.” Bách Diêu từng nói như thế.
“Chít chít chít…” Tiểu hồ ly tỉnh lại, mặc dù không thể nói tiếng người, nhưng đôi mắt mở to rưng rưng đầy đau đớn.
Hắn run rẩy nở nụ cười, “Linh Nhi đừng sợ… Ca ca không sao…”
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn nép vào trước ngực hắn, nằm xuống.
“Thật tốt, có Linh Nhi ở bên ca ca…” Hắn thỏa mãn vuốt vuốt bộ lông
mềm mại của nàng, sự đau đớn dường như thuyên giảm ít nhiều, hắn nhắm
mắt, chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, xe ngựa đã về tới thành Phi Hồ. Uống Dưỡng tâm hoàn của Bách Diêu tặng, tu dưỡng hơn mười ngày, hắn bắt đầu giải quyết công
chuyện trong phủ như thường lệ, ra ra vào vào, lúc nào cũng có tiểu hồ
ly bên cạnh, cùng ăn cùng ngủ.
Đông qua hè tới, mấy năm trôi qua, lão thành chủ Thu Lai Phong bắt
đầu liên tục giục hắn lấy vợ sinh con nhằm kiếm người thừa hương hỏa,
hắn chẳng phản đối nhưng cũng chẳng làm theo lời cha. Thu Lai Phong thay đổi cách làm, không dùng lời lẽ khuyên ép nữa, nhưng lại đưa vài mĩ
nhân tới chỗ con trai, có nàng thậm chí còn thân trần như nhộng được
quấn chăn gấm khiêng vào như phi tần trong tẩm cung. Song, chẳng bao lâu sau, mĩ nhân trần như nhộng ấy đã xuất hiện trên giường lão thành chủ…
Một lần hai lần, lão thành chủ chẳng còn tâm sức đâu mà làm thế nữa,
thất vọng đau lòng mà ngã bệnh. Khi Thu Hàn Nguyệt tới thăm, bị người
cha già yếu ớt cầm tay cầu xin: “Coi như là vì cha, con hãy cưới một thê tử về đây…”
Trước nước mắt của người cha già, Thu Hàn Nguyệt cuối cùng cũng gật
đầu, sau một thời gian tiến hành, đã vì cha mà cưới về một người vợ, là
một người con gái bình dân, tướng mạo bình thường, hiền lành đảm đang,
hầu hạ lão thành chủ như con gái hầu hạ cha già lâm trọng bệnh, cho đến
khi người cha chồng đột nhiên qua đời.
Thu Hàn Nguyệt đối xử với người con gái ấy một mực tôn trọng, ăn no
mặc ấm, bạc tháng trả rất hậu, đồng thời lệnh cho quản gia không được
khinh miệt nàng ta. Nhưng người con gái vào phủ với danh phận là thành
phủ phu nhân này, chưa từng bước chân vào Quan Nguyệt lâu, hàng đêm ngủ
cạnh hắn vẫn là tiểu hồ ly lông trắng như tuyết kia.
Nữ tử đó chẳng oán giận nửa lời, ban ngày tươi cười hòa nhã, đối đãi
tử tế với kẻ dưới, chăm chỉ việc nhà, hết sức tỉ mỉ chu đáo. Chỉ là đến
nửa đêm, một mình trong phòng, thầm nuốt nước mắt. A hoàn hầu cận bất
bình thay cho chủ nhân, ngay cả quản gia trong phủ vì cảm kích sự hiền
đức của người con gái ấy mà mấy lần ngầm nhắc nhở thành chủ về nỗi vất
vả khổ sở của chủ mẫu.
Thu Hàn Nguyệt gọi người con gái ấy tới, hỏi: “Nàng cho rằng bổn thành chủ ta có chỗ nào không phải với nàng?”
Nữ tử hoảng sợ: “Thành chủ đối với thiếp rất tốt.”
“Bổn thành chủ đã từng nói, lúc nào nàng muốn ra đi, bổn thành chủ sẽ bù đắp bằng trọng lễ.”
“Không, thành chủ đã cứu cả nhà thiếp, thiếp còn chưa báo đáp được ân đức của thành chủ…”
“Khi ấy, bổn thành chủ không hề có ý định làm ơn đợi trả ơn, nếu nàng không muốn, bổn thành chủ quyết không ép nàng phải vào phủ.”
“Thiếp hiểu, thiếp hiểu, thiếp chưa bao giờ vọng tưởng, thiếp khóc vì nghĩ đến người mẹ đã mất của mình…”
Sau lần nói chuyện ấy, cuộc sống lại tiếp diễn như thường. Chỉ có
điều, nữ tử đó không còn dám khóc thầm trong phòng nữa, cứ cách nửa
tháng mười ngày, lại tới tảo mộ cho mẹ, tìm cơ hội khóc một trận thỏa
thích.
Thời gian trôi đi, mười năm thoắt cái đã qua, thiếu niên đã biến
thành trung niên, thành chủ vẫn là thành chủ, dù ở đâu, trong lòng vẫn
ôm tiểu hồ ly mà hắn một mực thương yêu.
“Thành chủ, hôm nay là sinh nhật của ngài, phu nhân từ sáng đã vào
bếp, nấu rất nhiều món ngon, nói là muốn mọi người trong phủ cùng chúc
mừng ngài.” Quản gia tới báo.
“Bổn thành chủ hôm nay về muộn, mọi người cứ vui vẻ đi.”
“Thành chủ!” Sắc mặt quản gia thoáng biến đổi, “Mấy năm nay, nô tài
biết người vẫn nhớ nhung Linh cô nương, vì vậy mới nhận nuôi một con hồ
ly và đặt tên của Linh cô nương cho nó, và cũng lạnh nhạt với phu nhân.
Nhưng, phu nhân là một người phụ nữ tốt, năm xưa khi lão thành chủ bệnh
nặng, không thể tự mình tiêu tiểu, phu nhân đã hầu hạ lão thành chủ như
hầu hạ cha đẻ của mình, khiến lão thành chủ yên lòng nhắm mắt. Phu nhân
đối với kẻ hầu người hạ ôn hòa, chăm chút cho gia đình, toàn bộ y phục
của thành chủ đại nhân đều do chính tay phu nhân giặt giũ. Năm nào phu
nhân cũng cứu giúp bách tính bần hàn dưới danh nghĩa của thành chủ đại
nhân, khiến ngài được mọi người hết lòng khen ngợi.Thành chủ, một người
con gái tốt như thế, cho dù ngài không thể yêu, cũng xin ngài hãy đối
tốt với phu nhân một chút. Chỉ là ăn một bữa cơm, dù ngài chỉ ngồi một
lát, ăn vài miếng lấy lệ, phu nhân vui, mọi người đều vui. Không được
sao?”
Thu Hàn Nguyệt suy nghĩ hồi lâu. Hôm đó, hắn về nhà sớm hơn mọi ngày một chút.
Quả nhiên, hắn phát hiện ra, người con gái đó vui mừng ra mặt, khiến
bọn người dưới cười không khép được miệng, khắp phủ không khí rộn ràng,
khiến hắn cũng vui lây, môi thấp thoáng nụ cười.
Tay nghề của người con gái ấy rất khá, mỗi món ăn đều được nấu theo
khẩu vị của hắn, chẳng mấy khi thấy ngon miệng, nên hắn ăn nhiều hơn mọi ngày, uống nhiều hơn vài chén, đương nhiên không quên bón cho tiểu hồ
ly trong lòng.
“Thành chủ, người nếm món Cửu lý hương nấu sườn này đi, món này dùng… á!” Người con gái bị tấn công đột ngột, món ăn đang gắp rơi xuống đất,
trên mu bàn tay xuất hiện ba vết cào rớm máu.
“Chít chít chít!” Tiểu hồ ly trắng như tuyết hai mắt long lên hung dữ, nhe nanh múa vuốt, đang nhìn chằm chằm người con gái kia.
Bọn người làm lập tức vây lại, kẻ nào kẻ nấy đều tỏ ra hết sức quan tâm.
“Phu nhân, phu nhân người làm sao thế?”
“Nô tì đi lấy thuốc!”
“Đồ thối….” có người định mắng tiểu hồ ly đả thương người, nhưng lại sợ làm thành chủ giận, bèn nuốt tiếng mắng đó vào trong.
Thu Hàn Nguyệt trừng mắt nhìn kẻ hung hăng trong lòng mình, rồi ngẩng lên hỏi: “Sao rồi? Có cần mời đại phu không?”
“Không cần, không sao đâu. Trong phòng thiếp có thuốc, bôi vào là
khỏi thôi.” Người con gái thoáng chau mày, cố gắng giữ nụ cười trên môi.
“Chít chít chít!” Tiểu hồ ly hung hăng định lao ra.
“Linh Nhi!” Hắn nghiêm giọng quát.
“Chít_______” Tiểu hồ ly tức giận nhảy khỏi lòng hắn, chui vào trong lùm cây, hoàn toàn mất dạng.
Đêm đó, Thu Hàn Nguyệt quay về Quan Nguyệt lâu, vốn định trách mắng
Linh Nhi vô duyên vô cớ làm cho người khác bị thương vài câu, nhưng tìm
khắp nơi cũng không thấy nhúm lông màu tuyết ấy đâu, bất giác thở dài:
Tiểu nha đầu này, lại giận hắn rồi.
Cởi y phục lên giường, trở qua trở lại, trong lòng thầm nghĩ ngày mai phải bảo nhà bếp làm mấy món ngon để dụ tiểu nha đầu quay về, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, tiếng khóc của a hoàn lọt vào:
“Thành chủ, thành chủ, phu nhân ốm nặng, sốt cao như lò lửa, ngài mau
đến xem đi!”