Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 20: Chương 20: Chương 20: Tình yêu bị bán đi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cố Hề Hề khó tin ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, anh nói gì? Anh sẽ để cho cô gặp Trạch Cương?

Sao anh…

Đúng lúc đó, xa xa, một chiếc xe lặng lẽ chạy vào, ngừng lại trước mặt Cố Hề Hề.

Cửa xe mở ra, bóng người quen thuộc trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề trợn tròn mắt.

Là Trạch Cương, anh thật sự đã quay lại.

“Trạch Cương!” Cố Hề Hề mừng đến chảy nước mắt. Cô phải nói toàn bộ cho Trạch Cương, tất cả đều là hiểu lầm, cô muốn hỏi Trạch Cương có nguyện ý cùng cô cao chạy xa bay không.

Cố Hề Hề vừa muốn chạy tới ôm Triệu Trạch Cương, nhưng Triệu Trạch Cương lại né về phía sau.

Lần đầu tiên Triệu Trạch Cương thấy nhiều vệ sĩ áo đen như thế, lại là lần đầu tiên đối mặt với Doãn Tư Thần đầy khí chất, nhất thời liền kinh sợ.

Cố Hề Hề sửng sốt, đây là Trạch Cương sao? Hôm qua anh còn ôn nhu, kể với mình cuộc sống ở nước ngoài qua vi tính, còn nói anh biết bao nhiêu, tại sao hôm nay trở nên bỉ ổi như thế?

“Trạch Cương… anh đây là thế nào? Có phải Doãn Tư Thần ép anh không?” Cố Hề Hề tiến lên một bước, Triệu Trạch Cương liền lui về sau một bước.

“Không có…” Ánh mắt Triệu Trạch Cương né tránh không dám nhìn thẳng vào Cố Hề Hề, đâu còn là Triệu Trạch Cương tiêu sái không sợ hãi mà Cố Hề Hề quen biết.

Cố Hề Hề quay đầu hung tợn trợn mắt nhìn Doãn Tư Thần: “Anh làm gì anh ấy?”

Doãn Tư Thần chậm rãi cởi nút áo trên cổ tay, khí thế lan ra, càng thêm áp chế Triệu Trạch Cương.

Anh chậm rãi đi tới hai người, đáy mắt hẹp dài thoáng qua một chút giễu cợt: “Tôi có thể làm gì? Tôi chẳng qua là thay em đưa người em muốn gặp đến mà thôi.”

“Các người… tìm tôi có chuyện gì?” Lúc này Triệu Trạch Cương mới rụt rè e sợ lên tiếng, ánh mắt lòe lòe lấp lánh, đơn giản là thô bỉ khiến người khác khó tin.

Cố Hề Hề có lẽ không biết, nhưng Triệu Trạch Cương biết.

Giá trị của chiếc xe anh ta vừa ngồi tuyệt đối không thấp hơn 10 triệu.

Còn có nhiều vệ sĩ áo đen như vậy, những người này tuyệt đối không phải người bình thường.

“Chỉ là muốn hỏi Trương tiên sinh một chút, Cố Hề Hề ở trong lòng anh trị giá bao nhiêu tiền.” Doãn Tư Thần ngoắc tay, Tiểu A cầm cái vali tới, trực tiếp đưa tới mở ra ngay trước mặt Triệu Trạch Cương.

“Anh… Anh nói bậy gì đó? Hề Hề ở trong lòng tôi, vẫn luôn là vô giá…” Thời điểm tầm mắt Triệu Trạch Cương rơi vào vali kia, giọng điệu hung hãn hơi ngừng ngập.

“500.000!” Doãn Tư Thần đẩy nhẹ vali tới trước.

“Anh… tôi…Tại sao có thể dùng tiền…” Triệu Trạch Cươngcòn chưa dứt lời, Tiểu A lần nữa mở cái vali khác ra trước mặt Triệu Trạch Cương.

Triệu Trạch Cương nuốt lời nói còn lại vào bụng.

“1 triệu.” Nụ cười châm chọc trong đáy mắt Doãn Tư Thần càng ngày càng lớn.

Cố Hề Hề thấy biểu tình của Triệu Trạch Cương, đáy lòng đột nhiên thoáng qua dự cảm không tốt, quay đầu nhìn chằm chằm Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần chỉ liếc Cố Hề Hề một cái, giễu cợt trong mắt khiến đáy lòng Cố Hề Hề hung hăng run rẩy.

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Tiểu A lần nữa mở hai vali trước mặt Triệu Trạch Cương.

“Không thích nhân dân tệ? Đôla Mỹ thế nào?” Giễu cợt trong mắt Doãn Tư Thần ngày càng đậm: “Tổng cộng đây là 5 triệu đôla.”

Triệu Trạch Cương kinh hãi.

Dự cảm không tốt trong lòng Cố Hề Hề đột nhiên bùng nổ, cô đã đoán được, cô quay đầu dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Triệu Trạch Cương.

Không, Trạch Cương, không được, không được như vậy!

Tình yêu của chúng ta, không thể dùng tiền để đổi lấy!

Anh từng nói với em, tình yêu chúng ta là vô giá. Anh đã nói, tương lai của chúng ta sẽ rất tốt, chúng ta có thể dựa vào bàn tay của chúng ta để dựng nên sự nghiệp!

Biểu tình của Triệu Trạch Cương đã trở nên có chút điên cuồng.

5 triệu đôla.

Giá trị 30 triệu nhân dân tệ.

Cho tới hiện tại anh ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, không, không cần suy nghĩ nữa.

Triệu Trạch Cương không tự chủ được quỵ trước vali, không, anh ta quỳ trước tiền, quỳ trước mặt đế vương cao cao tại thượng.

Sắc mặt Cố Hề Hề bỗng nhiên trở nên tái nhợt.

“Trương tiên sinh, tôi chỉ cho anh một lựa chọn.” Khóe miệng Doãn Tư Thần hiện lên nụ cười tà mị, giễu cợt và thương hại trong mắt chợt phóng đại: “Anh có thể chọn đứng trước nhà thờ kết hôn với người phụ nữ này, hơn nữa là cao chạy xa bay. Anh cũng có thể chọn buông tay người phụ nữ này. À, còn có chiếc xe kia, có thể cho anh.”

Triệu Trạch Cương nghe được lời của Doãn Tư Thần, đột nhiên ngẩng đầu. Đáy mắt anh ta tràn đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.

Đúng vậy, là ngạc nhiên và mừng rỡ.

Thấy ánh mắt của Triệu Trạch Cương, Cố Hề Hề chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Không, không thể, Trạch Cương, anh không thể có ánh mắt như vậy…

Lúc này, trong mắt Triệu Trạch Cương chỉ có thứ trước mắt này khiến anh ta điên cuồng, không thấy được Cố Hề Hề.

Nhiều tiền như thế, chiếc xe có số lượng hạn chế, đây là thứ anh ta theo đuổi trọn đời.

Lại lấy được dễ như trở bàn tay.

Có phải đang nằm mơ hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.