Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 47: Chương 47: Chương 34: Người đàn ông đối địch với Doãn Tư Thần 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc Doãn Tư Thần không cười đã đẹp đến mức không chịu nổi, khi anh cười lên, chỉ đơn giản như thế đã có thể giết chết hàng vạn người.

Khóe mắt không hề giấu dếm đi tình cảm, dường như anh cũng cảm nhận được nhịp tim đang chậm dần, sau đó trong lòng cũng điên cuồng không chịu nổi!

Doãn thiếu gia quả nhiên là Doãn thiếu gia!

Sức quyến rũ của anh quả nhiên không ai có thể chống cự được!

Doãn Tư Thần nhìn thấy gương mặt say mê của một nhóm người, cảm xúc trên gương mặt cũng tắt đi trong nháy mắt, lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng để che đậy sự dịu dàng như nước lúc nãy của anh, quét qua một lượt các cô gái khiến cho bọn họ im bặt như ve sầu mùa đông.

Doãn Tư Thần hừ lạnh, nhìn bọn họ một lần cũng coi như là đã tôn trọng, liền xoay người đi thẳng ra ngoài.

Cố Hề Hề tiếp tục ăn, ăn và ăn!

Ăn theo kiểu tự phục vụ cũng có chỗ hay, có thể ăn thỏa thích món mình thích, không thích ăn thì không phải ăn...haha tối nay, rốt cuộc cũng không có người ép buộc mình phải ăn thứ mà mình không thích nữa!

Cái tên Doãn Tư Thần đáng ghét kia lúc nào cũng ép buộc mình ăn những món mình ghét.

Hôm nay anh không để ý đến mình, mình có thể làm chủ cho bữa ăn tối nay của mình rồi!

Khi Cố Hề Hề đang vui mừng hớn hở ăn mọi thứ, thì đã nghe một tràng âm thanh ầm ĩ đến từ cửa lớn, hình như là nhóm người kia đang chào đón người nào đó!

Quay đầu lại xem, thấy tất cả mọi người đều đi ra cửa lớn, có vẻ như là một người nào đó rất quan trọng.

Haiz, người này là ai thì cũng không liên quan đến mình, mình cứ tiếp tục ăn thôi!

Cố Hề Hề tiếp tục vùi đầu vào ăn uống, cũng không quan tâm Doãn Tư Thần đang ở đâu, đang làm gì.

Tất cả đều không liên quan đến cô, chỉ cần lúc đi gọi cô đi theo là được rồi.

Hôm nay trong túi của mình cũng không đem theo bao nhiêu tiền, nếu anh đi mà không gọi cô, tiền của cô có lẽ cũng không đủ để gọi xe về.

Cuối cùng cũng quét sạch hết những món trong đĩa, ôi, thật thỏa mãn!

Cố Hề Hề đưa tay xoa xoa bụng của mình, no đến mực bụng cũng to lên, rốt cuộc là mình đã ăn bao nhiêu vậy?

Chẳng lẽ phụ nữ có thai lại dễ đói như vậy?

Mình ăn 1 ngày 3 bữa, còn có bữa trà chiều và bữa khuya, tại sao vẫn có cảm giác đói thế này?

Lúc này Cố Hề Hề mới phát hiện, mình thật sự đã càn quét hết một dĩa đầy thức ăn ở trên bàn.

Trời ạ, mình ăn nhiều quá rồi!

Nếu bị thím Trương biết mình đã ăn nhiều như vậy, nhất định sẽ mắng mình.

Không được, phải đi dạo một lát cho tiêu hóa mới được!

Quyết định, Cố Hề Hề thấy nhóm người kia vẫn còn túm tụm bàn bạc chuyện gì đó, thật may, những chuyện đó mình không hề có hứng thú, một mình đi dạo ở vườn hoa!

Lần đầu tiên Cố Hề Hề biết thế nào gọi là vịn tường mà vào, cái gì gọi là vịn tường mà ra!

Bụng của mình no đến mức cũng nhô lên rồi!

Cố Hề Hề dạo vòng vòng trong khu vườn, ngắm tất cả mọi thứ ở trong vườn.

Ôi, những loài hoa trong vườn này thật sự đẹp quá!

Có nhiều loại mà mình chưa từng thấy bao giờ.

Trong nhà, mặc dù cũng có không ít loài hoa, hơn nữa cũng là các loài vô cùng quý giá, nhưng so với những loài có ở đây, thật sự chỉ là một phù thủy nhỏ gặp một phù thủy lớn.

Lúc Cố Hề Hề còn ở quê, cũng chăm sóc hoa, đương nhiên chỉ là những chậu hoa nhỏ, cơ bản là không hề đơn giản.

Ban đêm, không khí dần trở nên mát mẻ, những cơn gió thổi qua làm cho cơ thể vô cùng dễ chịu.

Thoải mái nhất vẫn là gió tự nhiên, dễ chịu hơn rất nhiều so với máy điều hòa.

Cố Hề Hề tò mò, định đưa tay ra với lên một đóa hoa trên đỉnh đầu, nhón chân lên thế nào cũng không chạm vào được, vừa đúng lúc buồn bã mà rụt tay về, thì có một giọng nói truyền đến từ phía sau cô: “Những nhánh hoa nhài nở ra nhìn cũng không tệ, mặc dù giá trị không bằng những loài hoa quý khác, nhưng quý ở chỗ khi nở thì sáng rực, có thể để cho em với tay lên hái, cũng là phúc của nó!”

Cố Hề Hề ngạc nhiên mà quay người lại, lúc này cũng có người như mình, vứt bỏ cơ hội nịnh hót những người có tiền mà chạy đến đây đi dạo sao?

Nhìn thấy một vóc người cường tráng đứng ở trước mặt, người đàn ông hoàn mỹ có ánh mắt màu lam.

Một dáng vẻ hoàn toàn không giống với Doãn Tư Thần!

Hơi thở của anh ấm áp hơn, cũng là một người có một không hai.

Thật kì lạ, người đàn ông này có chút quen mắt?

“Nặc Nặc...à, không, là em sao?” đối phương cũng lộ ra vẻ khó tin mà nhìn Cố Hề Hề, trong ánh mắt cũng mang theo sự kinh ngạc và mững rỡ đến khó tin.

Hai mắt của Cố Hề Hề xoay xoay cả buổi trời, cũng không nhớ ra người đàn ông trước mặt này là ai.

Có thể đến tham dự buổi tiệc này chắc cũng là người có tiền, ngoại trừ Doãn Tư Thần, thì những người có tiền ở đây, một người mình cũng không biết!

Cố Hề Hề ngờ vực mà hỏi: “Xin hỏi, anh biết tôi sao?”

Đối phương nghe được lời của Cố Hề Hề, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại nở một nụ cười dịu dàng.

Thật thú vị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.