Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt Cố Hề Hề, làm cho ngũ quan xinh xắn trên gương mặt cô như phủ một tầng bóng mờ.
Doãn Tư Thần chưa bao giờ phát hiện, Cố Hề Hề như vậy thật sự rất đẹp mắt.
Thật kỳ quái, vậy mà anh lại không ghét bầu không khí như vậy, ngược lại còn rất thích.
Bời vì là mùa hè cho nên Doãn Tư Thần mở mui xe ra.
Nhìn Cố Hề Hề ngủ thiếp đi, Doãn Tư Thần theo bản năng cởi áo khoác, khoác lên người Cố Thần.
Doãn Tư Thần nhìn dáng Cố Hề Hề ngủ thoải mái như vậy, từ từ dừng xe bên lề đường, kiên nhẫn đắp áo khoác cho Cố Hề Hề.
Ngón tay chạm đến cổ Cố Hề Hề, Cố Hề Hề giật giật.
“Ưm…” Cố Hề Hề vô ý xoay đầu, đôi môi khẽ nhếch lên, cánh môi mềm mại quẹt qua ngón tay Doãn Tư Thần.
Ngón tay Doãn Tư Thần đột nhiên cứng đờ, đôi mắt thâm sâu.
Cảm xúc ôn nhu này vì sao lại làm cho cả người anh giống như bị điện giật vậy?
Cố Hề Hề vẫn ngủ say như vậy, hoàn toàn không cảm nhận được động tác của Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần thăm dò muốn chạm vào cánh môi của Cố Hề Hề.
Cảm xúc… thật là mềm mại…
Doãn Tư Thần như nổi lên hứng thú, không ngừng dùng tay chọc chọc vào khuôn mặt hồng hào của Cố Hề Hề.
Con chuột nhỏ này ngủ như chết vậy.
Đã chọc vào mặt cô rồi mà còn không có phản ứng.
Tầm mắt rơi vào cánh môi, đôi môi khẽ nhếch lên như đang mời chào vậy.
Đôi mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần dần dần khép lại, không thể nào che hết được ánh sáng u ám.
Doãn Tư Thần từ từ cúi xuống, tầm mắt nhìn vào gương mặt như trứng tròn đang ngủ say sưa từng chút phóng đại.
Không nghĩ tới làn da của cô ở khoảng cách gần như vậy mà không hề tì vết.
Hàng mi dài giống như cánh quạt xếp gọn gàng, chiếc mũi nhỏ xinh xắn cứ nghịch ngợm như vậy.
Đôi môi đỏ đầy đặn rơi vào tầm mắt.
Không biết lúc tối cô ăn cái gì đó cho nên đã lau hết son.
Nói cách khác màu môi hiện tại của cô chính là màu môi vốn có của cô.
Doãn Tư Thần đột nhiên nhảy ra một ý, lại điên cuồng hô to bên tai anh: “Hôn đi, hôn đi!”
Doãn Tư Thần mờ mịt, theo bản năng nhận lệnh, cúi người hôn lên.
Giây phút hai môi chạm vào nhau, Doãn Tư Thần rõ ràng cảm giác được linh hồn chấn động.
Cảm xúc thật tốt…
Doãn Tư Thần nhịn không được muốn tiến thêm một bước, nhấm nháp hương vị này một phen.
Nhưng mà sau dó Cố Hề Hề ưm một tiếng lại tỉnh rồi.
Trong nháy mắt Doãn Tư Thần trợn to, lý trí trong nháy mắt kéo lại, mặt trắng xanh ngồi ngay ngắn.
Anh mở to mắt, khó tin hành vi lúc nãy của mình.
Anh làm sao vậy?
Vậy mà lại đi hôn trộm?
Không, không phải anh, nhất định vừa rồi anh bị mê hoặc rồi!
Làm sao anh có thể chủ động thừa dịp đối phương ngủ say mà hôn trộm một cô gái anh không thích đây?
Cố Hề Hề mờ mịt mở mắt ra, hoàn toàn không biết lúc nãy cô bị người ta ăn đậu hũ.
“Ừ. Chúng ta đến đâu rồi? Về đến nhà rồi sao?” Cố Hề Hề ngủ đến choáng váng, quay đầu liền nhìn thấy được sắc mặt không bình thường của Doãn Tư Thần: “Ồ, sao mặt anh lại đỏ như vậy? Có phải anh uống nhiều rồi không?
Doãn Tư Thần theo bản năng trả lời: “Không.”
Đỏ mặt sao? Anh mà có thể đỏ mặt?
Anh đã 28 tuổi rồi, không phải là đứa bé, làm sao có thể đỏ mặt đây?
“Em nhìn nhầm rồi. Đi thôi.” Đột nhiên Doãn Tư Thần hung dữ trả lời, chân giẫm phanh sau đó như điên xông ra ngoài.
“Doãn Tư Thần, tôi là phụ nữ có thai.” Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần bắt đầu đua xe, vừa nắm dây an toàn vừa hét lên: “Nhỡ may làm tôi sợ hãi thì làm sao bây giờ?
Chân giẫm ga cũng buông lỏng, tốc độ xe từ từ chậm lại.
Cố Hề Hề tức giận trừng mắt với Doãn Tư Thần, không phải mình chỉ ngủ một chút thôi sao, tức giận đến mức đó?
Chẳng lẽ mình nằm mơ đã nói mớ cho nên nói lời trong mơ ra khỏi miệng rồi hả?
Nếu không thì sắc mặt anh ta lại kỳ quái như vậy?
Mỗi ngày ở cùng một người đàn ông khó hiểu như vậy đúng là nằm mơ cũng muốn mắng người.
Từ tận đấy lòng Cố Hề Hề thở dài, Bảo Bảo ơi Bảo Bảo, sao ba con có thể là một gia hỏa âm tình bất định như vậy chứ!
Hai người về nhà, Cố Hề Hề chậm chạp cởi dây an toàn, vừa xuống xe liền nhìn thấy Doãn Tư Thần không thèm quay đầu mà đi thẳng vào nhà.
Đi gấp như vậy làm gì? Giống như chỉ cần anh ta về nhà thì phong độ thân sĩ không còn rồi.
Thôi, may mà căn bản mình không thích anh ta, nếu không cũng có thể tức chết!
Cố Hề Hề lắc đầu, cầm túi muốn vào nhà.
Cố Hề Hề vừa quay đầu cầm túi liền thấy chỗ ngồi của mình có để tây trang của anh ta.
Tây trang của anh ta sao lại có thể ở chỗ mình… chẳng lẽ anh ta dừng xe là vì cầm áo đắp cho mình sao?
Nghĩ đến khả năng như vậy, đột nhiên Cố Hề Hề không hiểu sao lại cảm thấy trái tim mình mềm mại.