Cô nhớ rõ mấy ngày trước Doãn Tư Thần trực tiếp dùng tiếng Hàn gọi điện thoại, đã biết trình độ tiếng Hàn của anh ta cực kì dọa người.
“Vì sao lại muốn học câu này?” Đôi mắt Doãn Tư Thần lóe sáng, chính anh cũng không biết mình đang mong chờ điều gì.
Cố Hề Hề mờ mịt trả lời Doãn Tư Thần: “Không biết, chuyên gia lễ nghi dạy, tôi cứ học thôi.”
Ánh sáng trong mắt Doãn Tư Thần chợt tắt, không nói một câu liền xoay người rời đi.
Cố Hề Hề nháy mắt, nhìn bóng lưng của Doãn Tư Thần, rất lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.
Tại sao anh ta lại tức giận? Mình nói không đúng sao?
Vậy mình phải trả lời như thế nào đây?
May mà mình đã quen với tính cách động kinh của Doãn Tư Thần, cũng lười phản ứng anh ta.
Buổi tối lúc ăn cơm, hình như Doãn Tư Thần vẫn rất tức giận, Cố Hề Hề thật sự nghĩ không ra rốt cuộc mình nói sai cái gì.
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, mình còn phải phối hợp với anh ta để tiếp đón hổi trưởng Hàn quốc và phu nhân, nếu mình và Doãn Tư Thần cứ chiến tranh lạnh như vậy thì làm sao hoàn thành công việc?
Cố Hề Hề chần chờ một chút liền đưa tay gắp một chiếc bánh bao nhỏ cho Doãn Tư Thần.
Giống như tối hôm đó hai người ăn cực kì vui vẻ, bánh bao hấp trở thành món ăn thông thường rồi.
Vốn Doãn Tư Thần vẫn đang tức giận nhưng nhìn thấy Cố Hề Hề chủ động gắp thức ăn cho mình liền nhớ tới bữa ăn khuya hôm đó.
Nghĩ đến bữa ăn khuya đó, tức giận trong người Doãn Tư Thần cũng từ từ tiêu tan, tự mình gắp lấy ăn.
Cố Hề Hề tràn đầy mong chờ nhìn Doãn Tư Thần, ăn bánh bao mình gắp cho lúc này đã nguôi giận chưa?
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ đó của Cố Hề Hề, ánh mắt Doãn Tư Thần nhu hòa đi rất nhiều.
Cô dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình, nháy mắt đã thỏa mãn sự kiêu ngạo của anh.
“Như thế nào? Bộ dáng trông mong như vậy là có chuyện gì cần nhờ tôi sao?” giọng nói Doãn Tư Thần trầm thấp, điều này làm cho anh thậm chí còn có cảm giác thỏa mãn không hiểu được.
Xem ra cảm giác thỏa mãn của anh quá ít.
Ánh mắt Cố Hề Hề lấp lánh gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Doãn Tư Thần nhíu mày, ánh mắt đảo qua gương mặt của Cố Hề Hề, tiếp tục cúi đầu ăn: “Nói đi.”
Cố Hề Hề cắn mội: “Bà nội nói cuối tuần này chủ tịch bên Hàn quốc và phu nhân đến để phỏng vấn, hôm nay tôi đã hiểu ra, hình như tôi không có thiên phú học tiếng Hàn.”
“Sau đó thì sao?” Doãn Tư Thần đã đoán được Cố Hề Hề muốn nó cái gì, đáy mắt lóe lên sự vui mừng, sau đó như muốn nói nhanh xin tôi dạy cho cô đi! Tiếng Hàn của tôi còn tốt hơn chuyên gia dạy lễ nghi kia nhiều.
Cố Hề Hề nhìn tâm tình của Doãn Tư Thần hình như rất tốt, rốt cuộc cũng nổi lên dũng khí: “Đợi đến lúc ông ta và phu nhân tới, tôi cũng không thể chỉ mỉm cười mà không mở miệng nói chuyện được chứ?”
Sự vui mừng nơi khóe miệng của Doãn Tư Thần cứng lại.
Không mở miệng nói chuyện?
Thà không mở miệng nói chuyện cũng không muốn theo tôi học tiếng Hàn sao?
Tâm tình Doãn Tư Thần trong nháy mắt cứng lại nơi khóe môi, đôi đũa trong tay đập xuống bàn, không ăn nữa.
Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Doãn Tư Thần đột nhiên biến sắc, xoay người rời đi.
Tôi lại nói sai rồi hả?
Tôi nói những lời này có vấn đề gì sao?
Không phải lúc nãy anh ta rất cao hứng sao?
Như thế nào có thể nói biến sắc là biến sắc vậy?
Ôi trời ơi! Mình sắp điên rồi! Rốt cuộc mình phải làm như thế nào thì anh ta mới có thể bình thường một chút đây?
Cố Hề Hề hít một hơi thật sau, nhìn xuống tính tình của mình, lại nhìn đồ ăn trước mặt, hầu như chưa hề động tới, nhưng mà cô bị tức cũng no rồi.
Thím Trương tràn đầy lo lắng: “Nghe Tiểu A nói, từ giữa trưa thiếu gia đã không ăn gì, buổi tối lại không ăn nhiều, thân thể làm sao có thể chịu được đây?”
Cố Hề Hề ở trong lòng cắn chặt răng một trận.
Cái tên gia hỏa kia…
Hiện tại mặc kệ nói như thế nào thì Cố Hề Hề vẫn là vợ của Doãn Tư Thần, đương nhiên cô không cần giả vờ xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Nếu mình xem nhẹ chuyện anh ta không ăn cơm có lẽ thím Trương sẽ trực tiếp cáo trạng tới chỗ bà nội sao?
Thôi, hiện tại ở cùng dưới mái nhà với người ta, không thể không cúi đầu.
Cũng không phải lần đầu tiên mình cúi đầu, cúi thêm một chút nữa thì sao đây?
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu: “Không ăn cơm sao có thể được? Phiền thím Trương lấy cho tôi một cái khay, tôi mang một ít thức ăn cho anh ta.”
Thím Trương vui vẻ chạy đi lấy khau, một món ăn đều gắp một ít, trông chờ nhìn Cố Hề Hề.
Từ ngày thiếu phu nhân làm đồ ăn khuya cho thiếu gia, thiếu gia ăn sạch sẽ sau đó thím TRương liền biết chỉ có thiếu phu nhân mới có thể làm cho thiếu gia dù đang tức giận nhưng vẫn có thể ăn một ít đồ.
Hiện tại Cố Hề Hề quả thật là cầu xin Doãn Tư Thần, đúng là không dám thất lễ, nhanh chóng bưng thức ăn lên lầu.
“Cốc, cốc cốc…” Cố Hề Hề đẩy cửa thư phòng.
Không phải cô không đợi anh ta mở cửa mà trong tay cô cầm nhiều thứ, cô sắp không chịu được rồi.
Doãn Tư Thần nhíu mày nhìn Cố Hề Hề tự chủ trương mang bữa tối tới thư phòng của anh, anh chỉ nhìn Cố Hề Hề, không nói gì thêm càng không đuổi cô rời đi.
Doãn Tư Thần tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính, ngón tay không ngừng gõ bàn phím.
Cố Hề Hề không nhịn được mà đốt nến trong lòng, cho dù tính cách Doãn Tư Thần có cổ quái nhưng vì phúc lợi của bản thân cũng chỉ thể có cắn răng chịu thôi.
Lần này Cố Hề Hề chuẩn bị hai bộ đồ ăn, tuyên bố phải ăn ở chỗ này.
Cố Hề Hề không nói gì mà để trước mặt Doãn Tư Thần, sau đó kéo ghế ngồi đối diện với anh, bắt đầu yên lặng ăn.