Doãn Tư Thần chưa từng biết phụ nữ lại có nhiều nước mắt nhiều như thế, khóc đã lâu, cô không mệt mỏi sao?
Cố Hề Hề cũng không biết mình khóc bao lâu, cô chỉ biết chân mình đã tê rần.
Đáng quý chính là Doãn Tư Thần lại luôn đứng ở đó, mặc cho cô làm bẩn áo sơ mi của anh.
Cố Hề Hề cảm thấy cổ họng đau rát, mặc dù toàn bộ quá trình cô không phát ra chút thanh âm, nhưng khóc thời gian dài khiến cô cảm thấy lỗ mũi cũng không thoải mái.
“Thật xin lỗi, làm bẩn áo anh.” Cố Hề Hề rốt cuộc phục hồi tinh thần, từ từ đẩy ra Doãn Tư Thần đang ôm cô vào ngực.
Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn chuột động nhỏ trước mắt còn giả bộ kiên cường, ánh mắt quơ quơ, nói: “Không sao, em giặt sạch là được.”
Cố Hề Hề nghe được lời này, khàn giọng hỏi ngược lại: “Tôi phải cảm ơn anh, không để tôi mua một món mới bồi thường anh sao?”
“Tôi sợ em không thường nổi.” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng trả lời.
Không biết tại sao, Cố Hề Hề vừa rồi còn đang khóc u ám trời đất, nghe câu trả lời này của Doãn Tư Thần, lại không nhịn được bị chọc cho nhếch miệng.
Được rồi, đây là chút ấm áp duy nhất hôm nay thu hoạch được.
Doãn Tư Thần nhanh chóng dẫn Cố Hề Hề rời khỏi công ty.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, không thể tiến hành kí hợp đồng với Hàn quốc nữa, giải quyết vấn đề là một phiền phức lớn.
Biệt thự chính Doãn gia ở thành phố N, ở thành phố S có một biệt thự trị giá một tỉ.
Quản gia đã sớm nhận được điện thoại, ở biệt thự chờ.
Doãn Tư Thần dẫn Cố Hề Hề về biệt thự, liền giao Cố Hề Hề cho quản gia chăm sóc, thay quần áo khác lái xe rời đi.
Cố Hề Hề vừa quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Doãn Tư Thần rời đi.
Trước kia, đối với bóng lưng Doãn Tư Thần, cô chưa từng có bất kì cảm giác gì. Nhưng vào khắc này, Cố Hề Hề có cảm giác trong lòng mình tựa như có gì nhiều hơn một chút.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia chỉ đi tìm Chủ tịch Hàn quốc giải thích chuyện hôm nay.” Quản gia nghĩ Cố Hề Hề muốn biết hành tung của Doãn Tư Thần, đánh bạo giải thích.
Chuyện xảy ra ở phòng vệ sinh, mặc dù Tiểu A đã thu xếp, nhưng quản gia thông qua đường dây khác biết chuyện thiếu gia đời này chưa từng làm.
Cố Hề Hề rũ mắt, nhẹ nhàng xoay người: “Ừ.”
Anh đi đâu, phải làm gì, nơi nào mình có thể hỏi sao?
“Đã dọn phòng xong, thiếu phu nhân có muốn nghỉ ngơi trước không?” Quản gia cung kính hỏi.
“Cảm ơn.” Cố Hề Hề nhìn quản gia khó khăn nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Quản gia khẽ thở dài.
Chỉ mong trải qua mưa gió lần này, thiếu gia và thiếu phu nhân có thể hòa hợp hơn.
Cố Hề Hề nằm trên giường, vừa rồi thật sự mệt lả, mang theo nước mắt từ từ ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng tỉnh lại liền nghe được ngoài cửa vang lên tiếng đối thoại nhỏ nhẹ: “Thiếu gia, thế nào?”
Thanh âm Doãn Tư Thần mệt mỏi: “Nói với bà nội, thái độ đối phương rất kiên quyết, có thể có chút phiền toái.”
Quản gia trả lời ngay: “Ý của lão phu nhân là nếu dẫn theo Thiếu phu nhân cùng giải thích.”
Doãn Tư Thần do dự một lát, nói: “Hề Hề cô ấy… Tình trạng hiện tại của cô ấy, e là không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ này. Tôi vừa nghĩ ra một cách…”
Một giây kế tiếp, cửa phòng được mở ra, Cố Hề Hề vội vàng nhắm hai mắt lại, tiếp tục giả bộ ngủ.
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề còn đang ngủ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi cởi áo khoác giao cho quản gia, nói: “Được rồi, lui ra đi.”
“Dạ, thiếu gia.” Quản gia cùng một đám nữ giúp việc rối rít lui xuống, cả căn phòng chỉ còn lại Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần.
Hô hấp Cố Hề Hề trong nháy mắt nặng nề hơn, vì không để cho Doãn Tư Thần phát hiện cô giả bộ ngủ, trở mình, mặt hướng vách tường.
Doãn Tư Thần dường như không phát hiện Cố Hề Hề khác thường, rất nhanh liền đi tắm, cả người mang theo hơi nước nằm xuống một bên giường.
Cố Hề Hề mở to hai mắt, nghe lén động tĩnh phía sau.
Nghe Doãn Tư Thần lên giường nằm bên cạnh mình, đầu Cố Hề Hề trong nháy mắt trống rỗng.
Anh… anh lại… ngủ cùng giường với cô?
Chẳng lẽ anh không đi thư phòng hoặc phòng khách ngủ?
Cô chỉ có hôm sinh nhật đó đi nhầm phòng mới ngủ cùng anh. Mấy ngày nay, cô đều ngủ một mình nha.
Hôm nay sao anh vào phòng này?
Doãn Tư Thần vừa nằm xuống, quay đầu lại, liền thấy lưng Cố Hề Hề thẳng tắp.
Cô đây là tư thế gì? Thời điểm cô ngủ vốn không phải như vậy, cô ngủ luôn không tự chủ chui vào ngực mình… chẳng lẽ cô đã tỉnh?
Thấy Cố Hề Hề cực lực giả bộ ngủ, Doãn Tư Thần vốn phiền lòng, lại chậm rãi khôi phục lại.
Khóe mắt khẽ nhíu, trong mắt gợn sóng lăn tăn, tâm tình dần thay đổi.
Doãn Tư Thần anh cũng không biết từ cái gì trong lòng, đưa tay kéo Cố Hề Hề giả bộ ngủ vào trong ngực mình.
Cố Hề Hề không nghĩ tới Doãn Tư Thần vậy mà sẽ chủ động kéo cô vào ngực anh.
Kinh ngạc nên quên mất giả bộ ngủ, cứ ngây ngô sững sờ nhìn chằm chằm vào lồng ngực hoàn mỹ da thịt trắng như ngà voi kia.
Nhiệt độ không ngừng truyền tới từ trên người đối phương.