Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 70: Chương 70: Chương 45: Lần đầu tiên ôm nhau ngủ 2




“Hôm nay tôi cho em mượn ngực an ủi, hiện tại đến phiên em cho tôi mượn ôm trong ngực.” Thanh âm Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không chạm vào em. Tôi chỉ cảm thấy một mình quá vắng lạnh, muốn tìm một người cũng lạnh tanh như vậy ôm.”

Cố Hề Hề nghe ra mệt mỏi trong giọng nói Doãn Tư Thần, chắc hẳn hôm nay anh nhận không ít lửa giận từ Chủ tịch và phu nhân.

Thời điểm tại công ty, anh cùng cô đứng lâu như thế, vốn rất mệt mỏi, kết quả vừa đưa cô về nhà còn phải ngựa vó đi tìm Chủ tịch nói xin lỗi.

Nghĩ vậy, Cố Hề Hề an tĩnh cho đối phương ôm vào ngực.

Khóe miệng Doãn Tư Thần nhếch lên nụ cười như ý, cánh tay siết chặt một chút, nói: “Ngủ! Một lát ăn gì?”

Cố Hề Hề chưa kịp trả lời đã nghe trên đỉnh đầu truyến đến tiếng hít thở đều đều.

Ngủ nhanh như thế? Xem ra thật sự mệt lả rồi.

Cố Hề Hề chờ Doãn Tư Thần ngủ cũng thả lỏng.

Không biết có phải bởi vì được Doãn Tư Thần ôm trong ngực quá chặt làm cho có cảm giác an toàn hay không, hay là cả ngày hôm nay quá mệt mỏi, Cố Hề Hề cũng từ từ tiến vào giấc mộng.

Cảm nhận sự mềm mại và hô hấp êm ái trong ngực, nụ cười bên môi Doãn Tư Thần ngày càng lớn.

Đến khi Cố Hề Hề tỉnh lại lần nữa đã là trời đã tối, sớm đã lên đèn.

Trên giường lớn chỉ còn mình cô.

Không trách sẽ tỉnh, thì ra không cảm nhận được vòng ôm.

Nụ cười khóe miệng Cố Hề Hề đột nhiên cứng đờ.

Cố Hề Hề, mày đang suy nghĩ gì đấy?

Mày và Doãn Tư Thần chỉ là hai người lạnh lẽo, ôm nhau để sưởi ấm thôi.

Cũng không cần hi vọng quá xa vời, những thứ kia, đều không phải thứ mày có thể với tới.

Cố Hề Hề mở đèn, mặc quần áo xong xuống giường.

Không lâu sau, bên ngoài có nữ giúp việc gõ cửa: “Thiếu phu nhân, đã chuẩn bị bữa tối, có dùng ngay chưa ạ?”

“Được, tôi xuống ngay.” Cố Hề Hề trả lời, ngủ một buổi chiều, buổi trưa cũng chưa ăn gì, giằng co lâu như thế, quả thật đói.

Cố Hề Hề vào nhà tắm định rửa tay, kết quả ngẩng đầu liền thấy mặt mình đủ màu.

Xảy ra chuyện gì? Tại sao cô…

Cố Hề Hề lập tức thanh tỉnh lại, đột nhiên nghĩ tới buổi sáng mình trang điểm.

Buổi trưa khóc thảm như thế, trên mặt đã sớm lem, hiện tại đỏ xanh đủ màu.

Trời ạ, cô lại để gương mặt này ngủ cả buổi chiều?

Đáng sợ nhất là, Doãn Tư Thần siêu cấp sạch sẽ đó lại ôm cô ngủ.

Bên ngoài lại vang lên tiếng nữ giúp việc gõ cửa, Cố Hề Hề không kịp kêu than hình tượng đáng thương của mình, vội vàng rửa mặt, bôi mỹ phẩm dưỡng da.

Lúc này Cố Hề Hề mới phát hiện, mỹ phẩm trong phòng tắm có cả một bộ cô dùng ở nhà.

Doãn gia quả nhiên có tiền.

Bất kể cô đi nơi nào, đồ dùng đều giống như đúc ở nhà.

Nghe nói bộ mỹ phẩm dưỡng da này là chuyên gia dưỡng da cao cấp thế giới điều chế riêng cho cô.

Doãn gia tiền muôn bạc biển, một lần liền mua mấy chục bộ.

Hồi phục tinh thần, lần nữa ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

Khá tốt. cuối cùng không chật vật nữa.

Cố Hề Hề xoay người xuống lầu, vừa đi ra liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Biệt thự ở thành phố S không lớn bằng ở thành phố N, nhưng ngược lại càng tinh xảo.

Cố Hề Hề ngồi xuống trước bàn ăn, thấy Doãn Tư Thần đang chăm chú đọc báo, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói gì.

Tầm mắt đảo qua chén dĩa, là một bộ chén dĩa màu vàng và màu xanh da trời có họa tiết chung quanh, là màu sắc cao quý nhất.

Cố Hề Hề nhất thời bị bộ chén dĩa này thu hút sự chú ý, không nhịn được cầm lên nhìn.

Cô cảm thấy bộ chén dĩa này có thể so với tác phẩm nghệ thuật, thật là lãng phí.

“Bộ chén dĩa này là số lượng có hạn, giá khởi đầu là 100 ngàn.” Doãn Tư Thần rõ ràng đang đọc báo nhưng lời này là nói với Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề đầu tiên là mờ mịt, sau đó mới phản ứng được, lời này là lời tự nhủ.

“Ừ…” Cố Hề Hề chỉ đáp một tiếng, ngược lại không biết nên nói gì cho phải.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, dường như quan hệ của cô và anh trở nên lúng túng hơn.

Vừa gần vừa xa.

Rõ ràng cô phải đẩy đối phương ra, nhưng hai lần đối phương ôm lấy cô, cô đều không đẩy ra…

Toàn bộ thức ăn đã được bưng lên bàn, Doãn Tư Thần bỏ bảo trong tay xuống, nói với Cố Hề Hề: “Không đói bụng sao? Còn không ăn?”

Lúc này Cố Hề Hề mới phục hồi tinh thần, cầm muỗng lên chậm rãi uống canh.

Mùi này, là biệt thự… động tác múc canh của Cố Hề Hề dừng một lát.

“Sợ em ăn không quen tay nghề đầu bếp khác, mang đầu bếp trong nhà tới.” Doãn Tư Thần không đếm xỉa nói.

Đáy lòng Cố Hề Hề ấm áp.

Người này âm thầm làm chuyện như thế.

Là thương hại cô hôm nay bị Lâm Tiểu Nhã sỉ nhục trước nhiều người, hay là thương hại cô khóc thành dáng vẻ kia?

Không, anhh chỉ thương hại đứa bé trong bụng cô thôi.

Dẫu sao, anh kết hôn với cô, không phải vì thích cô.

“Ừ.” Cố Hề Hề chậm rãi đáp lại, tăng tốc độ uống canh.

Cho dù anh chỉ vì đứa bé trong bụng, cô cũng nên thõa mản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.