Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 82: Chương 82: Chương 51: Giải thích rõ hiểu lầm 2




Chỉ như vậy, hai vương giả đế quốc thương mại, trong phòng vip nho nhỏ, tính toán sức chiến đấu của đối phương.

Dưới tình huống như thế, đối thoại giữa hai người căn bản đều là đối thoại công thức hóa.

Đơn giản là: “Vô cùng xin lỗi, là thuộc hạ tôi không có mắt đụng phải phu nhân, để tỏ lòng áy náy, chúng tôi nguyện ý trịnh trọng nói xin lỗi.”

Sau đó câu trả lời của Doãn Tư Thần đương nhiên về phía chính phủ: “Không sao, là chuyện nhỏ, Mặc tổng không cần vì chuyện nhỏ này mà quan tâm. Hay là chúng ta thương lượng chuyện hợp tác.” Ví dụ như kiểu trả lời này.

Bên này âm thầm đấu nhau, bầu không khó bên kia nhiệt liệt hơn.

Cố Hề Hề sau khi được Chủ tịch và phu nhân cho phép, rốt cuộc thả lỏng, quá trình nói chuyện trời đất cùng hai người cũng thoải mái hơn.

Nhất là vài chuyện lí thú và kiến thức khi Cố Hề Hề lúc nhỏ ở nông thôn, càng làm cho Chủ tịch và phu nhân thỉnh thoảng đồng ý mỉm cười.

“Thật không nghĩ đến cô lúc nhỏ khó khăn như vậy, cô có nghĩ tìm lại cha mẹ ruột cô không?” Chủ tịch phu nhân không nhịn được hỏi: “Có lẽ lúc ấy bỏ cô lại là bất đắc dĩ a.”

“Tôi cũng nghĩ đến vấn đề này. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy rất tốt, có lẽ tất cả thứ này đều do trời cao an bài. Nếu tương lai có một ngày gặp được cha mẹ ruột tôi sẽ hiếu thảo với họ, nhưng mẹ ở đây vĩnh viễn là mẹ tôi, tôi sẽ không bỏ bà ấy.” Cố Hề Hề nắm quyền, trên mặt tràn đầy hi vọng: “Hi vọng lớn nhất đời này là cho mẹ sống tốt, hi vọng mẹ có thể hạnh phúc. Tài sản, địa vị, quyền lực đối với tôi mà nói, thật ra cũng không quan trọng.”

Ánh mắt Chủ tịch rơi vào trên người Cố Hề Hề, cô quả nhiên là giản dị, trên người không có gì thể hiện thân phận. Kiểu quần áo cũng không phải lấy giá trị làm chủ, mà là lấy cảm giác làm chủ.

Một cô gái tràn đầy hiếu thảo như thế, tại sao có thể là người có tâm kế?

Chủ tịch thầm chấm điểm Cố Hề Hề lần nữa, thuận tiện chấm điểm Doãn Tư Thần. Người Hàn rất chú trọng hiếu đạo, thích nhất chính là Cố Hề Hề duy trì bản tính thuần chất, đứa bé biết hiếu thuận trưởng bối.

Có thể lấy được người vợ như vậy, tương lai Tập đoàn Doãn thị bất khả hạn lượng.

Cố Hề Hề để dao nĩa xuống, tràn đầy áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”

Chủ tịch và phu nhân cười gật đầu, lúc này Cố Hề Hề mới rời khỏi phòng.

Đứng trước gương trong phòng vệ sinh, Cố Hề Hề thở một hơi thật dài.

Nguy hiểm thật, cuối cùng cũng qua.

Lần này sẽ không xảy ra chuyện gì rắc rối nữa.

Cố Hề Hề rửa tay, rút khăn giấy lau tay, cân nhắc tiếp theo nên nói gì, liền nghe được sau lưng truyền đến một thanh âm kinh ngạc mừng rỡ: “Thật sự là cô? Tôi còn tưởng tôi nhìn lầm. Thì ra cô ở đây.”

Cố Hề Hề vừa xoay người liền thấy một người đàn ông phong thần anh tuấn nho nhã tràn đầy nụ cười nhìn mình.

Cố Hề Hề cảm thấy đối phương có chút quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào.

“Xem ra cô lại quên tôi, tôi là Mặc Tử Hân. Chúng ta gặp nhau 2 lần.” Mặc Tử Hân thấy ánh mắt Cố Hề Hề mờ mịt, nhất thời khẽ nở nụ cười: “Thật đúng dịp, đây là lần thứ 3 chúng ta gặp mặt. Hi vọng lần sau cô có thể nhớ tên và dáng vẻ tôi.”

Lần đầu tiên bị một người phụ nữ gặp mặt hai lần không nhớ, điều này khiến trong lòng Mặc Tử Hân có cảm giác mơ hồ thất bại.

Anh ta đứng thứ 3 trong bảng xếp hạng nhan sắc.

“A, là anh.” Lúc này Cố Hề Hề mới nhớ ra, mặt đầy bừng tỉnh hiểu ra: “Không phải anh đặc biệt chạy đến đây trả tiền lại chứ?”

A, đúng rồi, cô quên hỏi tài xế, Mercedes sửa xong chưa.

Mặc Tử Hân không nói.

Được rồi, anh ta ở trước mặt phụ nữ luôn không cần chiến đấu cũng thắng, nhưng ở trước mắt này chỉ còn ý nghĩa trả lại tiền.

Vì không để cho lần gặp mặt sau còn hỏi tiền sửa chữa, Mặc Tử Hân chủ động nhét thẻ tín dụng vào tay Cố Hề Hề: “Đây là tiền sửa chữa, xin nhận lấy.”

Cố Hề Hề trợn mắt, lần đầu tiên thấy người chủ động đưa tiền như vậy.

“Hiện tại tôi đã trả tiền sửa chữa, cô có thể nói cho tôi cô tên gì không?” Mặc Tử Hân cúi đầu cười cười nhìn Cố Hề Hề.

Nhìn từ góc độ này, cô thật giống Tử Tiếu như đúc.

“A, tôi là Cố…”

Cố Hề Hề còn chưa nói hết lời, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày quặn đau.

Cố Hề Hề giơ tay bịt miệng, khoát khoát tay với Mặc Tử Hân, xoay người vọt vào phòng vệ sinh.

Mặc Tử Hân vừa muốn đuổi theo, ngẩng đầu nhìn lên vệ sinh nữ, chỉ có thể lộ vẻ tức giận đứng bên ngoài.

Mặc Tử Hân phục hồi tinh thần lại, nhất thời không nhịn được bật cười.

Bên người anh ta luôn không thiếu phụ nữ chủ động đưa đến cửa, nhưng lần đầu tiên gặp một người phụ nữ ba lần cũng không hỏi được đối phương tên gì.

Người phụ nữ này, thật đặc biệt!

“Mặc tổng, Doãn tổng nói trong nhà có chút việc gấp, phải trở về.” Thư kí đi đến nói với Mặc Tử Hân.

Mặc Tử Hân có chút tiếc nuối nhìn Cố Hề Hề trong phòng vệ sinh, chỉ có thể gật đầu xoay người rời đi.

Sau khi Cố Hề Hề đi ra, phát hiện Mặc Tử Hân đã không còn ở đây.

Nhìn thẻ tín dụng trong tay, Cố Hề Hề không khỏi lầm bầm: “Trên thế giới này vẫn còn người tốt nha. Vì bồi thường tiền sửa chữa mà chủ động đưa đến cửa hai lần. Được rồi, nếu đây là phí sửa xe, tôi liền nhận. Tôi cũng không muốn tương lai đi khỏi Doãn gia, còn phải thiếu khoản tiền sửa chữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.