Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố Hề Hề ngồi trong xe, từ lúc bắt đầu vào thôn, cô liền bắt đầu khẩn trương.
Mấy ngày nay mẹ có khỏe không?
Mỗi lần cô gọi điện thoại, mẹ đều báo tin vui không báo tin buồn.
Cố Hề Hề chỉ có chính mắt nhìn thấy mẹ thuận lợi mới yên tâm.
Doãn Tư Thần khẽ nheo khóe mắt hẹp dài lại, liếc mắt Cố Hề Hề mặt đầy bất an, không rõ ý tứ trong mắt.
Tiểu A chậm rãi lái xe, đi phía sau đoàn xe, nghe xe phía trước báo cáo tình hình qua tai nghe.
“Tổng giám đốc, Thiếu phu nhân, đoàn xe trước đã đến. Người Cố gia cũng ra nghênh đón.” Tiểu A nghe xong báo cáo, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, cô muốn xuống xe đi bộ không?”
Dựa theo lẽ thường, Cố Hề Hề cần phải đi bộ vào cửa lớn Cố gia, đây là quỷ củ ở quê cô.
Dựa theo đạo lí là phải làm theo quy củ trong thôn, mời rượu các trưởng bối trong thôn.
Tuy nhiên… vì bối cảnh người con rể này thật sự quá cường thế, người Cố gia không dám khinh thường, để cho Doãn Tư Thần tự xách đồ dâng đến tận cửa, cho nên từng người thay đồ thật sớm đứng chờ trước nhà bà nội Cố.
Mặc dù Doãn Tư Thần không đi thăm ai, nhưng để các trưởng bối chờ, cũng không tốt lắm.
Cho nên, Tiểu A vòng vo hỏi một câu.
Cố Hề Hề suy nghĩ một lát, nói: “Được, anh dừng lại trước cửa, tôi xuống xe…”
“Trực tiếp lái đến cửa.” Doãn Tư Thần lạnh như băng ngắt lời Cố Hề Hề: “Địa vị Thiếu phu nhân Doãn gia rất tôn quý.”
“Dạ, tổng giám đốc.” Khóe miệng Tiểu A lập tức nhếch lên, anh ta đã sớm đoán được Tổng giám đốc sẽ nói vậy.
Trong mắt Tổng giám đốc, người Cố gia có nhằm nhò gì.
Lần này về nhà cùng Thiếu phu nhân, chỉ vì muốn cho Thiếu phu nhân một chỗ dựa mà thôi.
Cố Hề Hề quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, Doãn Tư Thần nheo mắt: “Làm sao? Không hài lòng?”
Cố Hề Hề khẽ mỉm cười, thật ra cô biết Doãn Tư Thần về cùng cô vì muốn cho cô một chỗ dựa, sao có thể không hiểu ý Doãn Tư Thần?
Khi dễ Thiếu phu nhân Doãn gia chính là tương đương với khi dễ Doãn gia.
Doãn gia sao có thể cho phép xảy ra chuyện như thế.
“Không phải.” Cố Hề Hề trả lời một chữ liền không lên tiếng nữa.
Bởi vì cô luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút là lạ.
Ngày hôm đó rõ ràng là cãi nhau, nhưng qua một đêm, bầu không khó thần kỳ từ căng thẳng biến thành hài hòa.
Cố Hề Hề cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với Doãn Tư Thần.
Ở Mỹ Kỳ, Doãn Tư Thần nói ra lời lạnh như băng vì muốn cô tự mình biết thân phận và địa vị, không muốn vượt quá chức phận.
Nhưng thời điểm Doãn Tư Thần bầu bạn cô ở phòng bệnh, công ty gặp phải một vài chuyện, anh còn thuận miệng hỏi cô chút ý kiến, có mấy chuyện cũng dựa theo đó mà làm.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cho nên, có thể nói ít liền nói ít.
Xe dừng hẳn, lập tức có người đến mở cửa xe cho Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần, kịp thời lấy dù che nắng cho Cố Hề Hề.
Doãn Tư Thần không đợi Cố Hề Hề kịp phản ứng, lập tức đưa tay nắm tay đối phương, đè thấp thanh âm: “Diễn xuất phải diễn cho đến.”
Được rồi, lại là những lời này.
Cố Hề Hề không phản kháng, mặc cho Doãn Tư Thần nắm tay mình.
Người Cố gia nhanh mắt phát hiện hai người mười ngón tay đan vào nhau, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra địa vị của Cố Hề Hề ở Doãn gia không tệ nha.
Hơn nửa tháng không gặp, gương mặt cũng mặn mà không ít.
Chỉ cần Cố Hề Hề ở Doãn gia được cưng chiều, như vậy có thể muốn nhiều tiền hơn.
Đáy lòng bà nội Cố bắt đầu linh hoạt tính toán, suy nghĩ mượn cớ gì có thể móc tiền từ trong tay Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đi đến trước mặt bà nội Cố, chủ động chào hỏi: “Bà nội, chúng con về.”
“Bà nội.” Doãn Tư Thần đơn giản hơn, chỉ chào một tiếng cho có.
“Được được được, trở lại là tốt. Vào đi vào đi, vào nhà nói chuyện.” Bà nội Cố thấy vô số thuộc hạ xách bao lớn bao nhỏ, miệng không khép lại được.
Cố Hề Hề đi vào, Doãn Tư Thần chỉ gật đầu một cái.
Mẹ Cố và ba Cố đến Doãn Tư Thần mới kêu một tiếng: “Ba mẹ.”
Mặc dù bọn họ là cha mẹ nuôi của Cố Hề Hề, nhưng dù sao bọn họ cũng nuôi dưỡng Cố Hề Hề lớn lên.
Nhất là mẹ Cố, Cố Hề Hề đối với bà có tình cảm sâu nhất.
Nếu không phải vì bà, Cố Hề Hề cũng sẽ không đồng ý gả cho anh.
Cho nên, mẹ Cố khác người Cố gia, Doãn Tư Thần nhìn bằng con mắt khác, khiến trong mắt Cố Hề Hề không giấu được cảm kích.
Mặc dù Doãn Tư Thần chỉ gọi một tiếng, nhưng vô hình nâng cao địa vị của mẹ Cố.
Những người muốn khi dễ mẹ Cố, sau này mỗi lần muốn khi dễ mẹ Cố lần nữa, phải cân nhắc hậu quả đắc tội Doãn gia.
Đáy mắt mẹ Cố tràn đầy cảm kích, bà dĩ nhiên hiểu ý của con rể.
Ba Cố đứng bên cạnh, có chút rụt rè e sợ.
Cố Hề Hề thấy quần áo ba hôm nay hoàn toàn đổi mới, tinh thần đã khá hơn nhiều.
Nhưng quần áo mẹ, vẫn là quần áo giá rẻ bên vỉa hè cô tốt nghiệp đi làm kiếm tiền mua cho.
Cho dù cô gả vào Doãn gia, mẹ ở Cố gia vẫn không khỏi bị khi dễ sao?
Lỗ mũi Cố Hề Hề chua xót.
Doãn Tư Thần siết chặt tay, không tiếng động an ủi Cố Hề Hề.